Minh Khai Dạ Hợp

Chương 20

Tôi nói: “Lời nói của chú thực sự rất kiêu ngạo, chứng tỏ từ trước cho đến nay chú không có gì phải hối hận về cuộc đời của mình.”

Trình Nhất Thủy nghiêm túc nói: “Không. Ít nhất, vào ngày sinh nhật của Thanh Gia, đáng lẽ chú không nên đến tìm cháu. Hoặc là đêm đó ở Nam Kinh, đáng lẽ chú không nên uống rượu cùng với cháu.”

Tôi mỉm cười: “Thôi đi, hôm đó chú chỉ uống nước soda thôi mà.”

Chú ấy cũng cười: “Tiểu Dự, hãy kể cho chú nghe thêm về cháu đi.”

Cuộc sống của tôi vẫn mong manh như vậy, tôi không có gì để nói cả.

Nhưng Trình Nhất Thủy dường như không muốn tiết lộ bất kỳ chi tiết nào về những khoảng trống trong quá trình trưởng thành, cách chú cố gắng hàn gắn chúng như thế nào nhưng chúng lại bị phá vỡ, cuối cùng đã đạt được sự thống nhất của bản thân là hãy để nó qua đi.

Chúng tôi cũng đã thảo luận về vấn đề đó, về phức cảm Electra.

Tôi nói: “Cháu chắc chắn là không. Nếu chú đã từng gặp ba cháu thì chú sẽ biết rằng ông ấy là một người hoàn toàn xấu xa. Chú không nghĩ rằng cháu thích chú vì tuổi tác của chú, phải không?”

Trình Nhất Thủy hiếm khi cười thành tiếng.

Sau đó, chú ấy nói với tôi một cách rất nghiêm túc: “Tiểu Dự, sau này chúng ta nên gặp gỡ nhiều hơn những người cùng tuổi với mình. Những người ở độ tuổi của chú không tốt lắm, chỉ là chú đã được xã hội đào tạo để ngụy trang tốt hơn, những gì cháu thích có thể chỉ là ảo tưởng.”

Tôi nói: “Cháu thích ảo tưởng về kỷ luật hơn, ít nhất thì nó cũng khiến đàn ông các chú có vẻ đã tiến hóa hoàn toàn.”

Trình Nhất Thủy lại cười.

Có một lần tôi chợp mắt trên ghế sô pha, khi tỉnh dậy đã thấy Trình Nhất Thủy ngẩn người ngồi trên ghế trong văn phòng với vẻ mặt vô cùng buồn bã.

Tôi không để chú phát hiện ra mình đã tỉnh nên lẳng lặng nhìn chú hồi lâu.

Dường như tôi có thể nghe thấy thời gian trôi qua tâm hồn mình từng giây từng phút, biến thành một mặt hồ đóng băng quanh năm không bao giờ tan.

Mãi đến chạng vạng tối, Trình Nhất Thủy mới đi tới rồi ngồi ở trên sô pha, vỗ vai tôi: “Tiểu Dự, đến giờ ăn tối rồi.”

Tôi giả vờ như vừa mới ngủ dậy: “Cháu đã có một giấc mơ.”

“Mơ gì vậy?”

“Năm mới, chú cùng cháu sẽ đến chùa Kê Minh để cầu nguyện và dâng hương.”

Trình Nhất Thủy đến ôm tôi: “Năm nay chú sẽ cùng cháu ăn Tết Nguyên Đán.”

Thật là ngu ngốc khi vay mượn tương lai bằng giấc mơ, phải không?

Một người thực dụng như tôi thực sự đã cố gắng sử dụng những lời hứa hão huyền để thêm một số điểm vào ý chí của Trình Nhất Thủy.

Tốt nhất là cho đến khi tôi bắt đầu mất hứng thú với chú ấy.

Tôi luôn là người thích cái mới và ghét cái cũ nên tôi nghĩ không nên quá dài dòng.

Cao Lãng nói: “...Anh biết câu hỏi này hơi ngu ngốc. Em đã trở lại sau thời gian nghỉ phép và vượt qua buổi bảo vệ luận văn của mình... Chu Dự, vậy em đã đi ra ngoài chưa?”

Tôi chỉ cười cười nhưng không có trả lời câu hỏi của Cao Lãng.

Vào ngày 27 tháng 12, tôi nhận được cuộc gọi từ Trình Nhất Thủy.

Chú ấy hỏi tôi đang ở đâu, tôi nói đang ở trong xưởng vẽ của chú ấy.

Chú ấy hỏi: “Vừa mới tỉnh dậy à?”

“Cháu vừa gội đầu, cũng đã dọn dẹp xưởng vẽ của chú.”

“Chỉ cần yêu cầu người làm dọn dẹp thôi.”

Tôi hỏi: “Hôm nay chú đã thấy đỡ hơn chưa?”

Trình Nhất Thủy nói “ừm” sau đó nói xin lỗi: “Giáng sinh chú đã không liên lạc với cháu…”

Tôi đã nói: “Thực ra loại lễ này có trôi qua cũng không sao.”

Trình Nhất Thủy trầm mặc một hồi: “Tiểu Dự.”

“Ừm.”

Tôi cảm giác được dường như Trình Nhất Thủy có điều gì muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ nói: “Dự án của hiệu sách sẽ bắt đầu vào tháng ba năm sau.”

“Chỉ còn vài tháng nữa thôi.”

Giọng điệu của Trình Nhất Thủy nghiêm túc hơn một chút: "...Tiểu Dự, khi dự án hoàn thành và mở cửa kinh doanh, cháu đi xem nó cho chú đi.”

Đây là cuộc điện thoại cuối cùng mà tôi có với Trình Nhất Thủy.

Trước Tết, bạn bè tổ chức họp mặt.

Cái gọi là họp mặt luôn luôn là để tán gẫu, uống rượu, một số người sau khi uống say làm vài chuyện ngu xuẩn, tôi không thích ồn ào như vậy, sở dĩ tham gia chính là vì đầu óc nhất thời không hoạt động được, giống như ăn đồ ngọt, ăn một miếng bánh giòn, lượng carbohydrate cao kí©ɧ ŧɧí©ɧ trực tiếp tới hormone hạnh phúc của người ăn.

Trong tiếng ầm ĩ của mọi người, có thể làm cho tôi nhất thời quên đi được một vài chuyện.