“Ngươi sao lại xuất hiện ở đây!” Cậu hung dữ mắng Khương Thanh, người đang móc dươиɠ ѵậŧ ra muốn đi WC. Nhưng khi ánh mắt rơi xuống chỗ nướ© ŧıểυ từ mã mắt phun ra, Khương Chanh không thể phát ra tiếng.
Thơm quá…… Như thế nào sẽ thơm như thế…
Khương Chanh hầu kết lăn lăn, “Thật muốn uống…” Cậu lẩm bẩm ra tiếng.
Khương Thanh lúc này mới chậm rì rì đáp lời: “Ở WC đương nhiên là vì đi WC a.” Hắn run run côn ŧᏂịŧ của mình, giống như muốn đem nó thả lại vào đũng quần. Nhưng lại bị Khương Chanh ngăn lại.
Chỉ thấy Khương Chanh dường như si ngốc mà ngồi xổm xuống, vươn đầu lưỡi phấn nộn ra khẽ liếʍ một chút mã mắt, đem một tia nướ© ŧıểυ tàn lưu liếʍ đi.
Khương Chanh biết rõ chính mình không thể làm như thế, nhưng lý trí khi nếm được tia nước kia liền sụp đổ.
Khương Chanh trực tiếp đem qυყ đầυ ngậm vào, há mồm thật to dùng sức mυ"ŧ vào, một chút nướ© ŧıểυ đúng là bị cậu dùng sức hút ra một ít.
“Thật ngọt…” Khương Chanh đầy mặt đỏ bừng, ngay cả hạ thân cũng ở bất giác cương cứng mà đem quần căng ra một khối.
Vấn đề rối rắm cả ngày cuối cùng cũng được giải quyết.
Nướ© ŧıểυ như thế nào dễ uống như vậy, cậu trước kia vẫn luôn không biết…
Khương Thanh lạnh mặt nhìn Khương Chanh giống như chó con mà chật vật mυ"ŧ vào côn ŧᏂịŧ mình, sau đó chậm rãi đẩy cậu ra.
Khương Chanh ngay từ đầu còn giãy giụa, nhưng đợi đến khi cậu ngẩng đầu nhìn thấy anh trai mình chán ghét nhất, cũng đang dùng biểu tình chán ghét với cậu, trong lòng đột nhiên sụp đổ.
Cậu ngơ ngác thu hồi bàn tay, nhìn Khương Thanh rời đi. Một lát sau hoàn hồn mới ý thức được, cậu vì uống nướ© ŧıểυ nam nhân mà cương cứng.
Tận đáy lòng không tiếp thu được dáng vẻ này, cậu điên cuồng súc miệng, nhưng vị ngọt trong miệng kia vứt mãi không được.
Chỉ liếʍ một chút liền... nếu... trực tiếp uống...
Khương Chanh đánh gãy suy nghĩ chính mình, đem mặt chôn ở gối đầu cưỡng bách bản thân đi vào giấc ngủ.
Nhưng cậu lại không hề biết, thay đổi của mình, tất cả đều là công lao của Khương Thanh đâu.
Không chỉ làm cậu mãnh liệt khát cầu nướ© ŧıểυ Khương Thanh, còn bởi vì uống nướ© ŧıểυ mà động dục. Từ nay về sau, bất luận chất lỏng nào cũng không thể lại thỏa mãn tâm linh cậu, uống nước có thể giải quyết nhu cầu của thân thể, nhưng trong tâm linh vẫn sẽ luôn khát.
Một ngày đi qua, Khương Chanh đem mình nhốt ở trong phòng không ra khỏi cửa. Cậu cưỡng bách bản thân quên mất sự việc ngày hôm qua, nhưng cơn khát mãnh liệt trong miệng lại không lúc nào là không nói với cậu, bản thân có bao nhiêu khó chịu.
Hơn nữa, ngày hôm qua khi cậu chẳng biết xấu hổ mà đi mυ"ŧ nướ© ŧıểυ vào, hậu môn theo đó liền bắt đầu phát ngứa, đồng thời cả người còn cảm thấy khô nóng.
Dươиɠ ѵậŧ dù phát tiết như thế nào, trong chốc lát vẫn sẽ đứng lên.
Cậu lúc này mới miễn cưỡng nghỉ một chút.
“Đầṳ ѵú, vì sao vẫn luôn ngứa a……” Vải áo mềm mại cọ xát vào bộ ngực, Khương Chanh liền nhịn không được muốn rêи ɾỉ ra tiếng.
"Cốc cốc!”
Cửa phòng mở ra.
Khương Chanh vừa muốn đuổi người, ngoài cửa liền truyền đến âm thanh Khương Thanh: “Dì bảo ta tới nhìn ngươi xem, ngươi một ngày này đều không ra khỏi phòng, cũng không xuống ăn cơm. Dì rất lo lắng.”
Nếu là trước kia, Khương Chanh căn bản sẽ không để ý đến hắn. Nhưng khi nghe được thanh âm này, lại ma xui quỷ khiến làm cậu mở cửa.
Khương Thanh bình đạm đứng ở trước cửa, giống như chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ: “Thân thể ngươi như thế nào?”
Khương Chanh thiếu chút nữa không nghe được hắn đang nói cái gì, bởi vì trong đầu cậu đều suy nghĩ sự việc ngày hôm qua, cố gắng không nhìn hạ bộ của hắn đã hao phí hết tinh thần của cậu.