Thẩm Bích Thấm vừa dứt lời, gương mặt đã căng cứng của Thẩm Kỳ Viễn lập tức bị phá vỡ, hắn hoàn toàn không nhịn được cười, đến hai người bạn đứng bên cạnh Thẩm Ninh Viễn cũng không nhịn được cười.
Tại nông gia, thức ăn người ta ăn thừa thường sẽ để cho heo ăn, có một số nhà nghèo khổ thậm chí phải nhịn đói để heo ăn no, cho nên nói phân chia đồ ăn với heo cũng không phải nói quá.
“Ngươi dám mắng ta là heo? Ngươi muốn chết!”
Thẩm Ninh Viễn nghe đến đây còn không hiểu thì khác nào kẻ ngu, hắn còn nghe thấy mấy tiếng cười nhạo mình thì một nỗi nhục nhã đã dâng lên đến tận đầu, hắn nắm chặt hai tay muốn lập tức ra tay đánh người.
“Tam đường ca, nếu hôm nay ngươi dám động vào ta, ngươi xem thử ta có dám quay về nói cho bà biết chuyện hôm nay ngươi trốn học không.” Thẩm Bích Thấm vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thẩm Ninh Viễn.
“Đến cùng thì ngươi là ai?”
Nghe thấy Thẩm Bích Thấm muốn đi tố cáo mình, quả nhiên Thẩm Ninh Viễn đã dừng động tác lại, hắn cắn răng nghiến lợi nhìn Thẩm Bích Thấm. Nếu nàng đã gọi hắn là tam đường ca thì chắc chắn là người thân của hắn, thế nhưng cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng nhìn thấy nha đầu thối này.
“Thẩm Bích Thấm.” Thẩm Bích Thấm thản nhiên nói.
“Thẩm Bích Thấm? Hóa ra là ngươi, chính là con ma bệnh nhà nhị thúc. Xem ra hôm nay bệnh của ngươi đã đỡ rồi, nhưng không ngờ lá gan của ngươi cũng lớn ra. Ngươi cảm thấy bà sẽ tin lời ngươi sao?”
Vốn dĩ hắn còn đang lo lắng Thẩm Bích Thấm sẽ đi tố cáo mình nhưng vừa biết rõ thân phận của Thẩm Bích Thấm, trong nháy mắt Thẩm Ninh Viễn yên tâm trở lại. Bà không thích cả nhà nhị thúc, chỉ cần hắn nói nha đầu này vu khống mình thì chắc chắn bà sẽ tin tưởng hắn.
Nghĩ đến đây, lá gan của Thẩm Ninh Viễn to lên một lần nữa, hắn nhe răng cười đi về phía Thẩm Bích Thấm. Dám mắng hắn thì phải trả giá đắt.
“Ta cản đường tam đường ca, tứ muội mau chạy đi!” Nhìn thấy Thẩm Ninh Viễn muốn hành động, Thẩm Kỳ Viễn chắn trước mặt Thẩm Bích Thấm nói.
“Tam đường ca béo như vậy đuổi không kịp chúng ta đâu. Cùng nhau chạy thôi!”
Thấy dáng vẻ anh dũng hy sinh của Thẩm Kỳ Viễn, khóe mắt Thẩm Bích Thấm hơi co lại, nàng lôi kéo Thẩm Kỳ Viễn chạy về phía trước.
“Còn dám chạy? Các ngươi đứng lại đó cho ta!” Nhìn thấy hai người Thẩm Bích Thấm co cẳng chạy, Thẩm Ninh Viễn hơi ngây ra, sau đó lại nổi giận đùng đùng mà đuổi theo.
Thấy kịch vui có sự thay đổi, hai người bạn học của Thẩm Ninh Viễn trợn to mắt lên nhìn theo. Mới vừa rồi tiểu cô nương kia còn bày ra dáng vẻ phách lối như thế, sao mới chớp mắt mà đã bỏ chạy rồi?
“Ngươi… Các ngươi… Phù phù… Đáng chết!”
Quả nhiên không được lâu lắm thì Thẩm Ninh Viễn đã thở hồng hộc không ngừng, hắn trơ mắt nhìn hai huynh muội Thẩm Bích Thấm gần ngay gang tấc nhưng lại không phải có sức lực chạy lên bắt lại, chân hắn giống như bị rót trì, không nhấc lên nổi nữa.
“Tứ muội, muội thật sự rất tài giỏi!” Nhìn thấy dáng vẻ chật vật kia của Thẩm Ninh Viễn, trên mặt Thẩm Kỳ Viễn đầy vẻ bội phục nhìn Thẩm Bích Thấm.
“Là vì tam ca quá thật thà! Hắn mập như vậy thì huynh làm sao đánh lại hắn. Thế này gọi là dùng trí, biết không? Nếu bây giờ huynh bước lên đánh nhau với hắn, hắn cũng không còn sức đánh trả lại huynh.” Thẩm Bích Thấm nhặt được một nhánh cây to bằng ngón chân cái ngay cạnh mình, đưa cho Thẩm Kỳ Viễn.
“Ừm!”