Miêu Châu đi vội vàng, tay phải xách túi xách ở sau lưng, lộc cộc lộc cộc lướt qua Thạch Linh, đi lên lầu.
Cửa phòng làm việc không khóa, cô ta nghiêng người đi vào, phẩy phẩy tay làm gió, mí mắt sắc bén chớp nanh, đôi môi no đủ sáng bóng nhếch nhếch, đi thẳng vào vấn đề: “Ngày hôm qua cậu không đi?”
Hình Trạm tháo mắt kính xuống, đưa tay xoa mày, không bất ngờ gì về sự thô lỗ của người trước mặt.
Miêu Châu hít một hơi thật sâu: “Giáo sư Mộ ngoài miệng thì không đề cập tới nhưng thật ra trong lòng rất không vui, dù sao bà ấy cũng thích anh nhất, chuyến đi lần trước cậu không tiễn chú Nhϊếp lần cuối, thật quá đáng." Cô ta dừng một lát rồi lại nghĩ tới gì đó: “Không phải cậu vì Nhϊếp Nhị…”
Hình Trạm đau lòng, trống trải nhưng lại giả vờ không có chuyện gì đứng dậy: “Lúc sáng tôi đi qua rồi, hôm qua bận.”
Bọn họ đều là học sinh tâm đắc của Mộ Thời Hoa, cộng với Nhϊếp Bảo Ngôn, ba người sống trong cùng một khu dân cư nên có thể xem là lớn cùng nhau.
Nhưng những năm đầu, ba của Hình Trạm rời Hà Châu, sau khi anh vào cấp hai thì đi theo ông ấy đến nơi khác, ngày nghỉ mới có thể trở về. Không có cái gì để giảng hòa, Nhϊếp Bảo Ngôn và Miêu Châu không thể chờ đợi cãi nhau mỗi ngày, nhóm ba người cũng chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Miêu Châu thầm thở dài, không định nói tới chủ đề này với anh nữa: “Bỏ đi, cậu tự tiêu hóa cảm xúc của mình đi, mình cảm cậu có chuyện khác, gần đây Trì Hướng Đông có liên hệ cậu không?”
“Chuyện dạy Dập Tinh?” Hình Trạm có nghe qua.
Em họ rẻ tiền của anh có bằng cấp giả ở nước ngoài, khi về không làm chuyện đàng hoàng chỉ muốn kiếm tiền lãi, làm giàu dựa vào danh tiếng anh họ Hình Tài trên giáo dục trực tuyến. Hiện tại tình hình ngày càng nghiêm trọng, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.
“Cậu cũng biết về chính sách cắt giảm gấp đôi, cường độ và phạm vi rộng, công ty chắc chắn sẽ muốn giữ vốn, vỡ nợ lương. Đó là lý do tại sao khoảng thời gian trước Dập Tinh dính vào vụ tranh chấp tiền lương."
Rõ ràng mới nói được một nửa, Hình Chiến không tiếp lời, anh vặn nắp lon cà phê, chậm rãi nhặt hạt cà phê lên.
Quả nhiên cô thiếu kiên nhẫn, bình tĩnh tự tạo cho mình bậc thang xuống: “Tuy rằng vụ án nhỏ nhưng lá gan của anh ta lớn, vốn là vốn, anh ta còn muốn chạy sai đường để có số tiền lớn.”
“Ý cậu là Trì Hướng Đông gây quỹ bất hợp pháp? Có chứng cứ không?”
“Mình có chứng cứ sẽ không tới tìm cậu.” Miêu Châu nhíu mày: “Lúc đầu mình muốn bắt đầu với vụ án trước mắt bằng việc từ từ nói chuyện với anh ta. Ai biết rằng luật sư của anh ta đã lật ngược vòng phản bội. Mình nghe nói là cô ấy đã thu thập được một số thứ thú vị làm Trì Hướng Đông ngồi không yên, thật sự là chuyện chưa từng có mà."
Cô ta phủi phủi ống tay áo: “Luật sư kêu hình như tên là… Thạch Linh đúng không nhỉ?”
Hình Trạm giật giật mày, hạt cà phê tràn ra nửa hộp.
Miêu Châu ngạc nhiên nói: “Cậu quen hả?”
“...” Anh trả lời lạnh như băng: “Có lẽ cậu cũng đoán được, mình sẽ không nhúng tay.”
Im lặng vài giây, Miêu Châu bình tĩnh nhìn anh: “Vậy nếu mình nói vụ án này là trộm từ tay Nhϊếp Bảo Ngôn thì sao?”
“Nói dối.” Hình Trạm nhếch môi, cảm xúc không hề dao động: “Thứ nhất, cô ấy không thích nhận mấy vụ án này. Thứ hai, đồ của cô ấy ai cũng không thể lấy.”
Anh xoay xoay một hạt cà phê, dùng ngón tay ấn vào giữa nghịch nghịch, đồng thời nhắc nhở cô: “Dù sao cậu cũng không phải là cảnh sát, có một số việc không thể tự chủ, cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Miêu Châu hé miệng, hồi lâu không nói nên lời, cuối cùng đặt mông ngồi xuống, chậm rãi lấy ra một cây son môi đánh lại.
Sao cô có thể quên, Hình Trạm là người hiểu Nhϊếp Bảo Ngôn nhất trên đời này.
…