Những Ác Ma (Np)

Chương 2: Bé ngoan (hơi H)

Tân Hải vừa vào tháng ba đã nóng lòng muốn cho mọi người thấy sức mạnh của mùa xuân lạnh giá, nửa đêm gió lạnh luồn qua khe cửa sổ thổi bay đống hồ sơ tài liệu chất cao bên cạnh bàn, phần phật rồi lật từ trang này qua trang khác.

Thạch Linh ngủ không được ngon giấc, chăn nhung rơi xuống đất một nửa, sau lưng chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, mê man trôi nổi trong một loại ảo giác kỳ dị.

Lúc thì cô mơ thấy tòa nhà nhỏ hiện đại của nhà họ Nhϊếp ở Hà Châu, Nhϊếp Tùng Sơn dùng lò nướng mới mua tổ chức sinh nhật cho cô. Lúc thì lại mơ thấy khuôn mặt vừa quen thuộc lại lạ lẫm dị thường trong di ảnh xám trắng treo trên tường.

Những bóng ma đó giống như lọc qua làn nước vừa nhớp nháp và ẩm ướt, rồi biến thành một tấm lưới khổng lồ vô hình bao bọc cô trong ký ức dày đặc.

Xuân phân chưa đến, hai hàng hoa Ngọc Lan trắng và hoa Hải Đường dưới lầu vẫn im lìm không động đậy, vùng đất xung quanh bên trong bóng tối bừng bừng sức sống khiến lòng người cũng bồn chồn vô cớ.

Lúc còn đang nửa tỉnh nửa mê, da thịt trần trụi của cô được bao phủ bởi cơ thể ấm áp, cô vô thức cong người về chỗ ấm áp.

“Chị ơi…” Chu Thiếu Khiên không mở đèn, ánh trăng vòng qua ô cửa sổ nhẹ nhàng chiếu trên khuôn mặt đang cụp xuống của anh, giọng khàn khàn đã mất đi hoàn toàn sự bướng bỉnh lúc sáng.

Đây là biểu hiện trước khi muốn quan hệ của anh, vẫn luôn như vậy.

“Chị ngủ chưa?”

Thạch Linh vẫn chưa tỉnh, hơi thở của cơ thể thổi đến làm cô nhột, ngón tay lướt nhẹ qua cánh tay anh như đáp lại tiếng nỉ non.

Chu Thiếu Khiên mím môi dưới, như thói quen xoay người lui về cuối giường, cúi xuống đôi chân tinh xảo và xinh đẹp.

Kéo qυầи ɭóŧ xuống, hai cánh hoa mũm mĩm gợi cảm hé mở, bên trong ẩn hiện một hạt đậu tròn nhỏ nhắn. Anh nuốt nước bọt, liếʍ ngón tay ướŧ áŧ đang thăm dò cửa huyệt chật hẹp.

Miệng huyệt chứa rất nhiều chất lỏng, sờ một cái cũng có thể ra nước, quá mẫn cảm.

Cảm giác vật lạ đi vào ma sát khiến da thịt Thạch Linh nóng hổi, đôi mắt nhắm chặt liên tục run rẩy, ảo mộng hiện lên một lớp sương mù nóng, cô giống như cá nằm trên thớt.

“Ưm…”

“Sột soạt” Tiếng ma sát của váy ngủ vén lên tận ngực, cái miệng kia nhếch lên nở nụ cười không đứng đắn hôn lên cần cổ cô, một vệt xanh ngọc làm nổi bật làn da trắng hơn tuyết của cô. Bộ ngực cao nhô ra, đầu ngực nở ra hai đóa hoa mới chớm nở, thật dễ thương.

Chu Thiếu Khiên rêи ɾỉ cọ bắp đùi cô, côn ŧᏂịŧ giữa háng sưng lên, nói ra giọng giống như hát từ sâu trong cổ: “Chị ơi… chị ơi… bé ngoan…”

Bé ngoan?



Cốc cốc…

“Bé ngoan, xuống lầu ăn cơm thôi.” Tiếng ngoài cửa gỗ vang đến.

Nhϊếp Bảo Ngôn mười bốn tuổi là độ tuổi có lòng tự trọng cao nhất, cô nhảy hai lớp liên tiếp và trở thành một trong những thành viên nhỏ tuổi nhất của lớp nhất nhì ở trường trung học số 1 Hà Châu nhưng suy nghĩ vẫn không thể theo kịp sự phát triển của tri thức.

Lúc thi đấu nhóm cờ vây, cô không giữ phong độ tốt nên thành tích tụt xuống cuối ô tô nên bắt đầu xoắn lên, mấy đêm nay tối nào cũng trốn trên lầu để xem lại ván cờ.

Cờ đen trong ván này bị địch bao vây hai bên rất khó đi, Nhϊếp Bảo Ngôn cào ngón tay, không có tâm trạng: “Không ăn.”

Nhϊếp Trạch Nguyên thở dài: “Ba chia sáu, Song Phi Yến*.”

Cô đột ngột đứng dậy dậy, đầu đập lên xà cửa, không quan tâm có đau không mà vội vàng ôm đầu mở cửa: “Chiêu hay, sao anh…”

“Anh xem ván cuối.” Nhϊếp Trạch Nguyên mỉm cười: “Anh từng nói rồi, em muốn thắng nhanh quá, không thích hợp chơi cờ vây.”

Nhϊếp Bảo Ngôn không chịu, cứng đầu nói: “Đừng tự cao, em nghĩ kỹ lại, nếu cờ trắng phản công thì sẽ không tồn tại được lâu, chỉ có hào nhoáng bên ngoài.”

“Vậy em nói thử xem.”

Cô vòng tay qua, rồi lại bước đi thong thả mấy bước: “Không phải… không phải em đang nghĩ sao.”

Nhϊếp Trạch Nguyên nhướng mày: “Bài giảng 79 cách nắm giữ bản chất cờ vây, trang 10, dòng 2.”

Mắt cô sáng ngời, ra vẻ muốn đi tìm.

“Không có ở phòng sách đâu.””

“Vậy ở đâu?” Nhϊếp Bảo Ngôn sốt ruột nói.

Nhϊếp Trạch Nguyên nhéo nhéo mặt cô: “Ăn cơm trước đã, ngoan nào.”



Chu Thiếu Khiên như cung đã lên dây, không bắn không được, côn ŧᏂịŧ cương cứng chen vào khe huyệt, cảm giác trơn ướt nhanh chóng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đùi anh phát run.

Thạch Linh nhíu mày, cô nhẹ nhõm khi thoát khỏi giấc mộng, miệng đắng lưỡi khô: “... Anh gọi tôi là gì?”

Chu Thiếu Khiên vén mái tóc lòa xòa trước trán, cúi đầu ngậm lấy ngực mềm mại của cô: “Bé ngoan…”

“Tránh ra!”

Thạch Linh co rút ngón chân lại, đưa tay bóp cổ anh, khuỷu tay dùng sức đẩy lên trên, tuy lực tay không mạnh nhưng đúng trọng tâm.

Côn ŧᏂịŧ nóng hổi còn chưa kịp di chuyển đã trượt ra ngoài, Chu Thiếu Khiên ngã đập đầu xuống sàn nhà.

Thạch Linh bối rối sửa sang lại váy ngủ, quay đầu lại nhìn thấy một chiếc qυầи ɭóŧ màu hồng quen thuộc treo trên đèn tường thì tức giận tới nghiến răng: “Khốn nạn!”

“Em muốn làm…”

Anh còn chưa kịp phòng vệ, chưa kịp nói hết câu đã bị đá nằm xuống đất.

Thạch Linh không hề nương tay, đá hai ba cái rồi cưỡi lên người Chu Thiếu Khiên, dao trên tay cô như gió nắm giữ đường sống của anh: “Sao anh biết cái tên này?”

Anh không trốn thoát, mặt căng thẳng đến bỏ bừng: “Em có bệnh à!”

“Nói nhanh, sao anh biết cái tên Bé Ngoan này?”

Chu Thiếu Khiên thở dốc, thấy cô khác thường nên dịu thái độ: “Bé ngoan… là tên mụ của em.”

Thạch Linh ngẩn người, không để ý đến chân không vạt áo, đầu gối đè ở trên eo cậu: “Tôi là ai?”

“Em điên thật rồi?”

Ngay khi cô tập trung toàn bộ sức lực, Chu Thiếu Khiên lập tức hét lên: “A a a! Thạch Linh! Em là Thạch Linh!”

Nghe đến đây, ánh mắt cô tối sầm lại, cô dần thả lỏng.

Ngay cả tên mụ cũng giống nhau.

Chu Thiếu Khiên vội vã đứng lên, vội vã lùi về phía sau, cuối cùng đứng cứng ngắc ở trước giá sách, vẻ mặt đầy khó hiểu.

Em ấy mạnh như vậy khi nào?

Sau lưng đã bị cào ra một vết đỏ lớn, đau đến mức tức giận: “Chuyện tốt em làm đấy.”

Thạch Linh thấy anh sợ như vậy, dáng vẻ không mảnh vải che thân hiện tại của anh cũng thật sự rất buồn cười nên không nhịn được nhếch miệng: "Ai bảo anh lén ăn vụng tôi chứ?"

“Tôi là bạn trai em.”

Cô mặc xong qυầи ɭóŧ, ước gì có thể đấm vào mặt Chu Thiếu Khiên: “Phải không? Sao tôi không nhớ gì hết.”

“Ài, mất trí nhớ, cũng tốt…”

Thạch Linh giống như cười nhưng lại không phải cười.

Chu Thiếu Khiên thấy ánh mắt của đối phương đùa giỡn thì nhận ra mình không mặc quần áo mà xấu hổ. Dù sao người tϊиɧ ŧяùиɠ lên não là anh nên người đuối lý trước chắc chắn cũng là anh nên giương cờ trắng mở đường: "Thấy em bệnh, tôi không so đo với em.”

***

Trời còn chưa sáng, cô càng cảm thấy rầu hơn.

Cái tên Chu Thiếu Khiên này là bạn trai của Thạch Linh, từ lúc xuất viện đến này đều ở chung với cô, hai người nói chuyện rất ít nhưng một khi nói thì lúc nào lời nói của anh ta cũng đầy thuốc súng, hở chút là bày mặt thối.

Xem ra quan hệ giữa hai người không bình thường nhưng cô cũng không dám hỏi cụ thể thế nào, vì sợ lộ ra chân tướng không nên có.

Thạch Linh lắc lắc đầu… bỏ đi suy nghĩ lung tung qua một bên, trong lòng xót xa, cô còn chưa kịp nhìn Nhϊếp Tùng Sơn lần cuối, sao có thể biến thành dáng vẻ này?

Trằn trọc mãi không ngủ được, cô trở mình ngồi xuống bàn sách.

Cô không thể bỏ cuộc như vậy, cô phải tìm cơ hội gặp lại mẹ.

Nhϊếp Bảo Ngôn vĩnh viễn là Nhϊếp Bảo Ngôn.

Suy nghĩ như vậy, cô đưa tay muốn kéo ngăn kéo nhưng rất cứng, giống như có cái gì mắc kẹt, bên trong chất đầy hồ sơ. Cô vừa kéo mạnh thì trên bề mặt xuất hiện một vết nứt lớn, mực in làm nhòe mép giấy đủ cho thấy chủ nhân đã đọc nó rất nhiều lần.

Án 713 ở thành phố Tân Hải.

Thạch Linh ngẩn người, cô đã từng nghe qua vụ án này.

Vào tháng bảy năm ngoái, một số sinh viên đại học đang ăn tối gần trường trung học Lâm Lục thì đã bị quấy rối và đánh đập vô cớ, cảnh sát trì hoãn không chịu giải quyết khiến xã hội lên án dữ dội. Mấy tháng sau khi dư luận chèn ép thì mới truy cứu ra một người trong cuộc là người họ Trần đã chịu toàn bộ trách nhiệm và lãnh án 20 năm tù.

Đằng sau chuyện này còn rất nhiều uẩn khúc, chính quyền thành phố Tân Hải xưa nay đã không sạch sẽ, một số cấp trên không hài lòng nên đã mượn chuyện này điều Nhϊếp Tùng Sơn tới đây nhằm cảnh cáo những người khác.

Nhưng không phải luật sư lớn Điền Văn Huệ xử lí bản án này sao? Tại sao lại ở chỗ Thạch Linh?

Dưới ngăn kéo được dựng lên một chiếc tủ thấp kiểu cũ, cánh cửa không đóng chặt, bên trong có mấy chồng tiểu thuyết và sổ ghi chép nhiều màu sắc được xếp ngay ngắn.

Cô tiện tay mở ra, nét chữ sâu nông, ghi lại hết tất cả các thông tin quan trọng của các vụ án cô ấy xử lý, có rất nhiều chỗ là suy nghĩ và suy luận, phân tích từng cái một, có lý lẽ và chứng cứ, rất cẩn thận.

Thạch Linh không hay biết xem đến nửa đêm.

Mãi cho đến khi ngoài phòng vang lên tiếng chuông cửa chói tai, cô ngẩng đầu, vẫn chưa tới 7 giờ.

Mới sáng sớm đến làm cái quỷ gì?

*Song Phi Yến là một thuật ngữ của cờ vây. Nó được đặt tên bởi vì hình dạng của trò chơi giống như một con én đang bay dang rộng đôi cánh.