Vì Lưu Ánh Thư đột nhiên phát bệnh, Bạch Đăng Vũ mới từ bỏ chuyện cùng với Lưu Thế Vũ đến chiến tuyến. Địa Bàn của Lưu Gia nói lớn không lớn, nói nhỏ lại chẳng nhỏ. Các khu mỏ chính là địa điểm kẻ địch muốn nhắm tới. Dù không chiếm được cũng phải phá cho bằng được.
Lưu Ánh Thư vừa tỉnh lại đã không thấy Bạch Đằng Vũ ở cạnh cô. Sự lo lắng bao trùm lấy cô. Cô chạy xuống nhà tìm hắn, chỉ được người làm báo lại rằng hắn đã ra ngoài có việc. Trong điện thoại của cô có một tin nhắn của hắn.
“Anh ra ngoài có chút chuyện, không nguy hiểm. Em ăn trưa xong anh sẽ về. Ngoan, đợi anh. Đừng đi ra khỏi nhà, nguy hiểm.”
Lưu Ánh Thư không có tâm trạng ăn uống. Cô muốn gọi cho anh trai nhưng lại sợ anh ấy phân tâm. Giờ phút này cô cảm nhận bản thân thật vô dụng. Cô không giúp được gì đã đành, còn trở thành gánh nặng của mọi người. Nếu lúc đó cô chấp nhận đề nghị của anh trai, rời đi có phải tốt hơn không? Bây giờ cô đột nhiên bị bệnh, cô khiến anh trai lo lắng. Bạch Đăng Vũ cũng bị cô nếu kéo không thể toàn tâm giúp anh trai cô. Sự tồn tại của cô rốt cuộc để làm gì cơ chứ?
Lúc Bạch Đăng Vũ trở về hắn liền chạy đến phòng cô, Thấy cô gục mặt trên gối khóc nức nở khiến hắn lo lắng. Hắn chạy đến ôm cô vào lòng.
“Ánh Thư, em làm sao vậy? Có chuyện gì? Có phải ai ức hϊếp em không?”
Hắn càng cưng chiều cô càng khiến cô khóc lớn.
“Bạch Đăng Vũ, có phải em vô dụng lắm không? Em không giúp được gì cả, còn khiến anh trai và anh phân tâm, lo lắng cho em không thể tập chung vào cuộc chiến. Hiện tại cũng vậy, em chỉ có thể ơ đây khóc chứ không làm được gì cả.”
“Ngốc quá, em đang suy nghĩ vu vơ cái gì vậy chứ? Sự tồn tại của em rất đặc biệt. Nếu lúc đó em đồng ý rời đi, cuộc chiến ở đây vẫn diễn ra, nhưng Lưu Thế Vũ không có người để bận tâm rất có thể anh ấy sẽ liều cả mạng với kẻ thù. Chính vì em ở đây nên anh ấy mới quý trọng tính mạng của mình. Anh ấy sợ nếu một mai anh ấy ngã xuống, kẻ thù sẽ làm hại đến đứa em gái mà anh ấy yêu thương nhất.”
Lời của Bạch Đăng Vũ nhẹ nhàng êm dịu, vừa giải thích vừa dỗ dành cô.
“Chính vì em ở đây, anh mới quyết tâm giúp anh vợ thắng trong cuộc chiến này. Em thấy không, em có rất nhiều tác dụng đó.”
Mỗi ngày cô đều sẽ làm những món ăn ngon đem đến cho những người ở chiến tuyến, lại mang tin tức của họ về cho người nhà. Như thế cũng đã ủng hộ tin thần của bọn họ rồi. Mỗi người cầm súng ngoài kia không phải vì Lưu gia của cô, mà họ vì người nhà của mình đang sống trên mảnh đất này. Một khi bị người khác chiếm cứ, không ai chắc chắn được kẻ đó sẽ tốt như Lưu Thế Vũ. Có thể cuộc sống của họ sau đó chính là địa ngục, bóc lột sức lao động, không nuôi nổi người nhà.
Mỗi sự lựa chọn đều có rủi ro, ho chọn thứ mà họ cảm thấy an toàn nhất.
“Em đã đưa ra sự lựa chọn tốt nhất rồi. Đừng suy nghĩ tiêu cực. Có anh ở đây, chúng ta chắc chắn thắng trận này.”
Hắn đem đến người của Kim gia, nhà mẹ hắn. Hắn nhận lại nhà ngoại từ lâu, thực lực của họ Kim cao hơn cả Lưu Gia, là một trong năm gia tộc lớn nhất ở châu lục này.
Lần này hắn ở giữa, làm người liên lạc, hai nhà Kim, Lưu hợp tác còn không triệt hạ được đối thủ. Năm gia tộc, qua lần này chỉ còn bốn thôi. Ánh Thư là vợ của hắn, cũng xem như Lưu - Kim có mối quan hệ. Không sợ hai gia tộc còn lại chèn ép.
Ba tháng sau trận chiến kết thúc. Người của Lưu Gia và Kim Gia hợp tác đánh hạ Quách Gia, mở rộng địa bàn. Lưu Ánh Thư chuẩn bị về nước A với Bạch Đăng Vũ.
Đêm trước khi lên máy bay, Lưu Thế Vũ đến tìm Lưu Ánh Thư.
“Anh trai.”
Anh vuốt nhẹ lên mái tóc cô. Cô có đôi mắt rất giống mẹ. Khiến cho người ta thấy được sự dịu dàng từ trong ánh nhìn.
“Em đã quyết định rồi đúng không?”
“Vâng, em sẽ theo anh ấy về nước A. Em tin chắc khi mình về lại nơi cũ có thể nhớ ra được toàn bộ ký ức đã mất.”
“Bạch Đăng Vũ cũng không ép em phải nhớ lại mà.”
Ký ức kia tuy có chuyện đau buồn, cũng có nguyên nhân khiến cô mất đi ký ức. Nhưng cô vẫn muốn nhớ lại. Cô có chồng, có con, có bạn bè thân thiết, cô không muốn quên đi họ.
Hơn hết, Bạch Đăng Vũ đã nhiều năm tìm kiếm, chờ đợi cô. Cô muốn nhớ ra chuyện của hắn và cô. Cô trên danh nghĩa là vơ của hắn nhưng chưa từng để hắn đυ.ng đến. Như thế cũng không công bằng với hắn. Nhưng cô không nhớ chuyện cũ, cô không thể để một người mà cô không biết chạm vào.
Cô quyết định sẽ tìm lại ký ức. Cô muốn hạnh phúc bên cạnh Bạch Đăng Vũ và Luca.
"Nếu đã quyết định rồi thì cứ mạnh mẽ mà tiến lên. Nhưng nếu em không muốn ở lại nước A hay muốn rời xa Bạch Đăng Vũ thì cứ nói với anh. Anh sẽ mang em về Lưu Gia.
"Hắn rất thương em. Anh có thể yên tâm."
Lưu Thế Vũ đưa hai người ra sân bay. Anh nhìn Bạch Đăng Vũ với ánh mắt đáng sợ.
"Nếu cậu dám khiến em gái tôi đau lòng. Tôi nhất định sẽ gϊếŧ chết cậu."
Bạch Đăng Vũ bật cười ôm lấy eo Lưu Ánh Thư.
"Anh vợ có thể yên tâm. Tôi yêu ánh thư bằng tất cả trái tim tôi."
Lưu Thế Vũ vỗ vai Bạch Đăng Vũ.
"Chăm sóc tốt cho em gái của tôi."