Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai

Chương 26: Tạ Do Lạc

Editor: Giừa

-

Khi Giản Du quay trở lại trường, chuyện đầu tiên cậu nghe được chính là Chu Thải đã bị đuổi học.

Việc hắn lạm dụng tìиɧ ɖu͙© bị phơi bày, trên diễn đàn trường ai ai cũng biết.

Sự tình vốn dĩ không nghiêm trọng đến mức một sinh viên năm cuối bị đuổi học như vậy, chủ yếu là bởi vì có nhiều lần còn liên quan đến giao dịch tiền bạc, tính chất của câu chuyện cũng theo đó mà biến đổi.

Còn có người lạ tốt bụng nào đó nhìn thấy sự việc đã bại lộ, sợ mọi người không có đủ dưa ăn, còn rất nhiệt tình up ảnh và video của y lên diễn đàn.

Tất nhiên là bài viết đã bị xóa rất nhanh, tuy nhiên lượng người dùng diễn đàn trường rất lớn, không ít người đã nhanh tay lưu được về, thanh danh của Chu Thải xem ra đã hoàn toàn tiêu tan rồi.

Giản Du vốn cũng nghĩ nhân phẩm của Chu Thải có vấn đề, nhưng không nghĩ là vấn đề lại lớn như vậy.

Lục Thời Niên đã tới phòng thí nghiệm, giường ngủ của Chu Thải đã trống không, hiện tại trong ký túc xá chỉ có hai người Giản Du và Đới Lượng Lượng.

Giản Du lướt lướt qua diễn đàn một chút, nhiều miệng hỏi một câu rốt cuộc tại sao Chu Thải lại thành ra như vậy, vô tình kích hoạt "cái loa" Đới Lượng Lượng.

"Chu Thải á, tui có cảm giác đầu óc tên đó hơi hơi có chút vấn đề, hồi mới khai giảng vẫn còn ổn, chỉ là thích xem cái loại phim kia một tí, về sau lại càng ngày càng không thèm kiêng nể gì, một tên sinh viên thuần khoa học tự nhiên mà mồm cứ suốt ngày nghệ thuật này nghệ thuật nọ, tui nghe mà tui đau đầu á."

"Xã hội hiện tại cởi mở hơn rồi, xu hướng tính dục hiếm lạ kiểu này cũng rất bình thường, tui cũng biết đó, nhưng tui không thể hiểu nổi việc y suốt ngày đi nhìn lén mấy bạn nam xinh đẹp, nhìn thôi thì chớ, lại còn chụp lén, xem ra tui cũng hiểu rồi, cái mà y bảo là nghệ thuật con mẹ nó thật ra là háo sắc!"

"Hơn nữa cái loại háo sắc đấy không phải là kiểu người bình thường bắt gặp sắc đẹp xong bị nghiện, y đã thích ai là muốn lôi người đó lên giường, còn tự quay video trong lúc mình làm chuyện ấy ấy, rồi còn quang minh chính đại ngồi xem trong ký túc xá, lần đầu tiên tui phát hiện nhân vật chính trong video chính là y, tui sợ đến ngây người luôn á."

Đới Lượng Lượng càng nói càng kích động, vỗ bàn đen đét: "Giản Du, cậu có biết quá quắt nhất là gì không? Tui từng bắt gặp y! Có buổi tối nào đấy ở phòng tự học, y làm với một nam sinh nào đấy ở trong góc phòng! Lúc tui đi qua nhìn thấy còn tưởng bọn họ không khỏe nên đang làm hồi sức tim phổi gì đấy, má nó đúng là bóng ma lớn nhất trong cuộc đời tui đó!"

"Còn có một lần, tui với Lục ca đi ăn cơm chiều xong về ký túc, chả biết xui xẻo hay gì mà đυ.ng phải y chả khác gì thằng biếи ŧɦái, hít người quần áo của Lục ca phơi ngoài ban công!"

"...."

Giản Du không biết bày ra biểu cảm gì cho thích hợp, nhưng sắc mặt hiện giờ của cậu chắc chắn không hề dễ coi.

Đới Lượng Lượng tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Lục ca vốn chẳng đả động gì đến y, không diễn tuồng trước mặt thì ổng cũng coi như không nhìn thấy người, kết quả cái tên đó giẫm thẳng lên giới hạn của Lục ca mà nhảy disco, ổng đương nhiên là không nhẫn nhịn nổi, đi tới đánh y vô cùng tàn nhẫn..."

Giản Du nhíu mày cản anh ta lại, cậu bây giờ đang có chút buồn nôn rồi.

Chỉ cần nhớ tới Chu Thải là thấy buồn nôn.

Quả nhiên xã hội là một cái sân khấu lớn, y cách xã hội chân chính phải cả một đoạn dài, cái gì kì quái đều lộ ra hết.

Cơn kích động của Đới Lượng Lượng vẫn chưa phai mờ: "Không nghe nữa sao? Tui còn có chuyện ghê gớm hơn ở sau đó!"

"Không cần." Giản Du cầm lấy chìa khóa trên bàn: "Tôi đi ăn cơm đây."

Nghe nữa thì lại ảnh hưởng đến khẩu vị mất, không đáng. Ủng hộ chính chủ 𝗏ào nga𝔂 || trù𝑚tr u𝔂ện.Vn ||

Hiện tại đã qua giờ cao điểm trưa, trên đường đi thưa thớt chỉ có vài mống, đều là nam sinh đi dép lê, vừa nhìn đã biết toàn mấy ông ngồi cày game trong ký túc đến độ ruột gan dạ dày đói đến phát rồi mới miễn cưỡng xuống kiếm ăn.

Giản Du lấy đồ ăn xong ngồi vào một góc, ăn được một nửa thì nhận được tin nhắn từ Lục Thời Niên:

[Thập Niên]: Bé Du~ em ăn cơm chưa~ tôi đang ở căng tin số ba~ lát nữa trở về ký túc~ có cần tôi mua về cho em một phần không ~?

Nhìn mấy cái đường lượn sóng khiến Giản Du muốn lôi tên kia ra khỏi điện thoại, vả cho nát óc.

Cậu nhìn quanh quất một vòng, không tìm thấy người.

[asdfghjkl]: Đang ăn rồi, không cần.

[Thập Niên]: Ồ, được thui~ thế em có muốn ăn vặt không~ tôi đang ở trong siêu thị~

[asdfghjkl]: Không ăn! Anh thử gửi cái đường lượn sóng một lần nữa xem!

[Thập Niên]: Được ~~~~~ thui ~~~~~

Giản Du thẳng tay tắt điện thoại.

Mẹ nó, đúng là thiểu năng.

Ăn uống và dọn dẹp bát đũa xong xuôi, Giản Du vốn dĩ có thể trực tiếp đi ra khỏi cửa bên cạnh, nhưng lúc quay người lại do dự một chút, vẫn lựa chọn đường xa hơn, qua siêu thị bên cạnh.

Đi được một quãng lại không nhịn được mắng mình đần.

Đường gần không đi lại đi đường vòng, huống chi hiện tại còn cách thời điểm Lục Thời Niên gửi tin nhắn cả nửa ngày, dù là hắn vừa ở đó xong thì giờ chắc cũng nên đi rồi.

Cậu không nghĩ tới giây trước vừa mắng mình, giây sau rẽ ngoặt lại bắt gặp Lục Thời Niên.

Nhưng không chỉ có một mình hắn.

Bên cạnh hắn còn có một cậu nam sinh cậu chưa từng gặp, dáng người thấp bé, trắng nõn sạch sẽ, chắn trước mặt Lục Thời Niên ríu rít nói chuyện, hệt như một con chim sẻ đang hót.

"Tiền bối, em biết chắc là anh không biết em, cơ mà em cũng học ngành vật lý đó, sang năm em lên năm ba."

Lục Thời Niên xé mở túi đựng dây sạc, đầu cũng không thèm ngẩng, cũng không nhìn cậu ta, thuận miệng đáp: "Quả thật không quen biết."

Nam sinh: "Không sao không sao, em biết tiền bối là đủ rồi, từ hồi mới vào trường em đã luôn nghe thấy bạn học với thầy cô nhắc đến tiền bối, em thật sự rất là ngưỡng mộ anh đó!"

Lục Thời Niên giật giật khóe miệng, đáp lại vừa có chút lạnh đạm lại vừa khách khí: "Không cần phải vậy."

Nam sinh đó có mắt như mù không hiểu được ý tứ trên mặt hắn, ánh mắt sáng ngời, nhiệt tình không giảm, thậm chí còn mang theo chút ngượng ngùng mơ hồ: "Tiền bối, em rất là muốn theo anh học tập, cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh, nhưng mà tiền bối sắp tốt nghiệp rồi, cho nên em mới nghĩ, có thể xin phương thức liên lạc của tiền bối không..."

Lục Thời Niên bị chặn đường không thể đi nổi, vẻ mặt vẫn duy trì lễ độ khách sáo, nhưng chân mày đã hơi nhíu lại thiếu kiên nhẫn: "Xin lỗi, không—"

"Còn chưa đi nữa hả?"

Bỗng nhiên có một âm thanh cắt ngang lời hắn, Giản Du đừng ở phía sau cậu nam sinh, ngữ khí không tốt thục giục hắn: "Phiền muốn chết mà, còn muốn tôi chờ anh bao lâu nữa?"

Lục Thời Niên giật mình nửa giây, bật cười vui vẻ, hai hàng chân mày cau lại vì nam sinh xa lạ kia cũng giãn ra, chút mất kiên nhẫn kia cũng tiêu tan sạch.

Hắn trực tiếp đi vòng qua nam sinh tới bên cạnh Giản Du, giơ tay khoác lên vai cậu, híp mắt với nam sinh nó: "Lần sau nói chuyện nhé, tính tình chồng tôi không tốt lắm, chờ lâu quá là muốn đánh người."

Sắc mặt Giản Du chợt đen xì, dưới ánh mắt không thể tin nổi của nam sinh nọ, mắng mỏ: "Còn nói bậy bạ nữa thì cút đi!"

Lục Thời Niên ôm ngực: "Bé Du, tôi đùa chút thôi mà, em thật tàn nhẫn ~"

Giản Du quay đầu bỏ đi, Lục Thời Niên nhếch miệng nhắm mắt đuổi theo, để lại nam sinh một mình ngây ngốc tại chỗ, vẻ mặt chuyển từ ngạc nhiên sang bi thương.

Lục Thời Niên: "Bé Du, sao em lại ở đây? Biết tôi ở đây nên cố ý đến tìm tôi à?"

Giản Du: "Đi ngang qua thôi, bớt tự mình đa tình đi."

Lục Thời Niên: "Em còn giúp tôi giải vậy nữa chứ, tốt rất cảm động đó."

Giản Du: "Tôi chỉ là không muốn người khác nhìn lầm trúng phải anh! Cả ngày cứ cười tươi như hoa, chả khác gì trêu hoa ghẹo nguyệt."

Lục Thời Niên: "Bé con, giọng em nghe như đang ghen ý ~"

Chân Giản Du chợt lảo đảo, quay đầu nhìn hắn hung dữ nói: "Ghen cái đầu anh!"

Lục Thời Niên ôm mặt cậu xoa xoa: "Rồi rồi rồi, ghen cái đầu tôi, ngoan nào, đừng tức giận ~"

Giản Du quay đầu bước nhanh: "Phiền chết mất, đừng có đi theo tôi."

"Nhưng đường về ký túc chỉ có một thôi mà." Lục Thời Niên chạy theo vài bước, lại mặt dày ôm lấy vai Giản Du: "Em bảo muốn suy nghĩ một chút, thế suy nghĩ đến đâu rồi, có muốn dọn ra ngoài ở cùng tôi không?"

Giản Du nhìn hắn không chớp mắt: "Chu Thải đã chuyển đi rồi."

Lục Thời Niên: "Bé Du, tôi nhẹ nhàng nhắc nhở em một chút, trong điều kiện tiên quyết để em xem xét đồng ý không có hạng mục Chu Thải dọn đi."

Giản Du: "..."

Giản Du: "Thời gian quá ngắn, không đủ để tôi suy nghĩ."

Lục Thời Niên tốt bụng nói: "Được, vậy em cứ chậm rãi suy nghĩ, đừng để tôi chờ đến sông cạn đá mòn là được."

Lúc đi ngang qua tòa nhà thực nghiệm sinh vật, từ xa xa đã nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.

Thời Du đi lon ton quanh một nam sinh khác, vừa đưa nước vừa đưa thức ăn, thỉnh thoảng còn dùng tay quạt quạt, giống như một chú chó lớn không thể rời khỏi chủ nhân, ân cần hết mức.

Nam sinh đi cùng Thời Du có chiều cao xêm xêm cậu, ngoại hình xuất chúng, là cái loại khiến cho người ta liếc mắt một cái là không quên được.

Lục Thời Niên chậc một tiếng, hiển nhiên đã thấy cái tình huống này quá quen thuộc rồi.

Giản Du liếc hắn một cái: "Anh có biết ai không?"

"Có biết đó." Lục Thời Niên giới thiệu cho cậu: "Tạ Do Lạc, học ngành sinh vật, cùng tuổi cùng khóa với tôi, là tiền bối của Thời Du, cũng là người trong lòng của nó."

Giản Du kinh ngạc: "Bọn họ đang yêu nhau à?"

Lục Thời Niên cười nhạo: "Em nói vậy là đánh giá cao Thời Du quá rồi, nó theo đuổi người ta hơn hai năm, tới bây giờ vẫn chưa thành công đâu."

Giản Du bừng tỉnh, ánh mắt lại hướng về hai người phía xa.

Thời Du cười đến xán lạn, ngược lại Tạ Do Lạc vẫn không có biểu cảm dư thừa gì, vẻ mặt lãnh đạm, bộ dạng mỹ nhân lạnh lùng.

Quả thật không giống là đang yêu nhau.

Nhìn cái tình hình này thì chắc Thời Du còn phải theo đuổi người ta dài dài.

Quay trở về ký túc xá, Giản Du móc chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, Lục Thời Niên nhanh tay kéo cái móc chìa khóa của cậu qua, mở cửa xong cũng không trả lại, giơ nó lên cẩn thận quan sát con thỏ nhỏ mình tự tay móc vào.

"Bé Du." Hắn nói: "Tôi phát hiện con thỏ này càng nhìn càng giống em."

"Giống cái quần què, trả lại cho tôi."

Giản Du giơ tay định cướp lại chìa khóa, Lục Thời Niên bỗng nhiên cầm lấy thỏ bông đưa tới sát miệng hôn chụt một cái, thừa dịp Giản Du không kịp phản ứng, lại nhanh tay cầm con thỏ chạm vào chóp mũi cậu: "Hôn hôn ~"

Giản Du sửng sốt, mặt mũi đỏ bừng lên, đoạt lấy con thỏ: "Bị điên à!"

Lục Thời Niên bị quát vào mặt, khóe miệng càng kéo lên cao.

Hắn nhìn theo nhóc tôm hùm đất đùng đùng lửa giận đi ra ban công giặt quần áo, chống tay ngồi lên bàn, mở app mua sắm tìm kiếm mặt dây chuyền cà rốt, xong bất ngờ nhận được tin nhắn từ chú chó lớn xác:

[Thời Du đại nhân]: Anh ơi huhuhuhu

[Thập Niên]: Sủa.

[Thời Du đại nhân]: Do Lạc lại không để ý đến em /khóc to/ /khóc to/

Lục Thời Niên đã quen với mấy cái tin nhắn này, mặt không đổi sắc: Cậu ta nói thế nào?

[Thời Du đại nhân]: Một ngày em không gặp ảnh là thấy nhớ, nhưng ảnh lại ngại thấy em làm phiền ảnh mỗi ngày, huhuhuhu, em phải làm sao bây giờ QAQ

[Thập Niên]: Anh hỏi mày một câu, mày đã thổ lộ với Tạ Do Lạc chưa?

[Thời Du đại nhân]: Chưa, em không dám đâu, ngộ nhớ ảnh lại từ chối em thì phải làm sao?

[Thập Niên]: Mày không thổ lộ, làm sao Tạ Do Lạc biết mày thích cậu ta?

[Thời Du đại nhân]: Em thể hiện rất rõ ràng mà! Phòng thí nghiệm của bọn họ ai cũng nhìn được ra, Do Lạc không thể nào không biết được, đúng không?

[Thập Niên]: À, thảo nào theo đuổi lâu như vậy mà không có hiệu quả.

[Thời Du đại nhân]: Ỏ?

[Thập Niên]: Tạ Do Lạc biết mày thích cậu ta, nhưng là mày không thổ lộ, cậu ta đồng ý kiểu gì? Chẳng lẽ mày còn muốn cậu ta chủ động thổ lộ với mày à?

[Thời Du đại nhân]:!!!

[Thời Du đại nhân]: Á đù, anh nói có lý nha!

[Thời Du đại nhân]: Em nghe lời anh, tiện thể thì em đang ở quán nước! Giờ em nên nói thế nào? Trực tiếp thổ lộ sao?

[Thập Niên]: Ừ.

[Thời Du đại nhân]: Được! Em đi đây!!!

[Thập Niên]: À mà, thổ lộ xong nhớ báo anh mày một tiếng, để anh xem hiệu quả như nào

[Thời Du đại nhân]: Hỏ?

[Thập Niên]: Hòa chung không khí ăn mừng ấy mà.

[Thời Du đại nhân]: Được được! Không thành vấn đề! Chờ em báo tin tốt nha!

"Lục Thời Niên!!!"

Tiếng Giản Du gầm lên giận dữ vọng từ ngoài ban công vào: "Ông đã nói bao nhiêu lần rồi! Quần áo sáng màu con mẹ nó đừng có mà ném vào máy giặt, nhuộm thành màu cứt chó xong ông đây xem lần sau anh mặc cái gì!"

Lục Thời Niên suýt chút nữa bị dọa đến rớt điện thoại, tay chân luống cuống bắt lấy, vui vẻ đáp: "Được được, bé Du, về sau mua quần áo tôi nhất định chỉ mua màu tối!"

-

Hết chương 26.

Chưa yêu đương nhưng nóc nhà đã quản gắt rồi =)))))