Trong một toà thiền điện, Mục Chính Tiên đi theo một đám trưởng lão Tử Phủ của gia tộc, lo lắng nhìn về thiếu niên trước mắt.
Sắc mặt hắn tái nhợt, ngủ say bất tỉnh, quanh thân bao trùm ánh sáng hỗn độn đen kịt ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài.
“Mục Hạo tỉnh lại đi, các tộc nhân đã tới cứu ngươi!”
Mục Chính Tiên cất tiếng nói, sau đó vươn cánh tay muốn chạm vào màn sáng đen kịt kia. Nhưng lại bị các trưởng lão đứng bên cạnh ngăn cản.
“Không được, đây chính là cấm chế của tu sĩ Động Thiên để lại, chắc là do Tộc trưởng tạo ra muốn bảo vệ hắn, không cần lo lắng.”
Mục Lãng đưa mắt nhìn, chân thành nói.
Nghe xong lời ấy, Mục Chính Tiên mới dần buông lỏng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía chân trời xa xa, trong lòng âm thầm cầu nguyện không nên xảy ra chuyện gì, hi vọng Tộc trưởng có thể bình an trở về.
Không bao lâu sau, thân hình Mục Thần Xuyên đã xuất hiện bên trong Thân Đồ thế gia. Thần niệm của hắn quét ngang, có chút kinh ngạc.
Những tộc nhân còn lại của Thân Đồ gia đã bị chém gϊếŧ toàn bộ, ngay cả một ít tu sĩ Tử Phủ hậu kỳ cũng không may thoát khỏi, toàn quân bị diệt.
Có thể nhìn ra, để cho tộc nhân đi đến Yêu tộc sơn mạch, rừng rậm nguyên thuỷ, trải qua chém gϊếŧ đẫm máu vẫn rất có hiệu quả.
Ít nhất về mặt chiến lực rất là không tầm thường.
“Tộc trưởng!”
“Tộc trưởng!”
Một đám trưởng lão trông thấy Mục Thần Xuyên đến, sắc mặt đại hỉ, vội vàng khom người hành lễ.
“Không cần đa lễ, các ngươi đã làm rất tốt.”
Mục Thần Xuyên không chút keo kiệt mà khen ngợi một câu, sau đó trực tiếp đi thẳng vào thiền điện.
Vung tay lên, đã làm cho vầng sáng bảo hộ bên người Mục Hạo tán đi, hắn truyền ra thần niệm tra xét về thân thể thiếu niên.
Tuy thần tính của Thần cốt đã bị ăn mòn một phần ba nhưng cũng không có trở ngại gì quá lớn.
Loại Chí Tôn Cốt ghi lại bảo thuật vô thượng này cứ dùng huyết mạch để ôn dưỡng sẽ tự khôi phục một cách nhanh chóng.
Về phần tính ăn mòn kia tự nhiên cũng không là gì so với Hỗn Độn bản nguyên của Mục Thần Xuyên.
“Mục Hạo không sao, không cần lo lắng, Đại trưởng lão, ngươi chỉ huy một bộ phận tộc nhân hộ tống hắn về trước đi.”
Mục Thần Xuyên nhìn về phía Mục Thanh Vân phân phó.
“Vâng, Tộc trưởng!”
Mục Thanh Vân gật đầu, sau đó chọn ra mấy vị trưởng lão, thân hinh nhảy lên trên yêu khu của Thiên Yêu Linh Thứu rồi bay lên không.
Chợt ánh mắt của Mục Thần Xuyên nhìn về Mục Lãng đứng một bên, nhíu mày. Hắn phát hiện tu vi của tên tiểu tử này đã tới cảnh giới Tử Phủ tầng sáu nhưng lại không đi theo Đại Yến Vương đi đến Bách Triều Đại Chiến.
Nhưng rất nhanh hắn cũng biết được nguyên nhân, kỳ thực như vậy cũng tốt, bên cạnh hắn cũng nên có hai vị tư chất đầu tư màu vàng để đổi lấy ban thưởng.
“Mục Lãng, ngươi chỉ huy những trưởng lão còn lại dọn dẹp chiến trường, cất kỹ tài nguyên tu luyện của Thân Đồ gia, lấy về tộc địa.”
“Vâng, Tộc trưởng!” Mục Lãng chấp tay, nghiêm túc nói.
Sau khi sắp xếp xong tất cả, thân hình Mục Thần Xuyên biến mất tại chỗ, bất ngờ tập sát về Hoàng đô Đại Nguỵ.
…
Giờ phút này, cuộc chiến trong Hoàng đô Đại Nguỵ đã được bình định. Đại Nguỵ Vương độc chiến Đại Yến Vương, không kiên trì nổi một nén nhang đã bị đánh gϊếŧ, vẫn lạc ngay tại chỗ.
Mà chiến trường Tử Phủ hai bên cũng có cường giả Chân Quân gia nhập, nháy mắt phá vỡ thế cân bằng.
Trong toàn bộ phương viên trăm dặm của Hoàng đô Đại Nguỵ đều phiêu đãng một mùi vị huyết tinh tanh nồng.
Thế giới của tu sĩ chinh là tàn khốc như vậy.
Mà người được chú ý nhất trong trận chiến này là Mục Nguyệt Dao, vô số tu sĩ sợ hãi thán phục, ngay cả Đại Yến Vương cũng phải chấn động trong lòng.
Dị tượng Hải Thượng Thăng Minh Nguyệt kia chính là được truyền thừa từ Thượng Cổ Thần Vương!
Không nghi ngờ gì, Mục Nguyệt Dao chính là một vị thiên kiêu sở hữu Thần thể đã thức tỉnh lực lượng huyết mạch.
Loại vô thượng thể chất này một khi xuất thế chắc chắn sẽ bị các đại Thánh địa tranh đoạt. Mà tình huống trên Bách Triều Đại Chiến lần này, Đại Yến Vương đã mơ hồ đoán được mấy phần.
Trong lòng không khỏi cảm thán, may là chưa trở mặt với Mục gia, bằng không kết cục chắc cũng sẽ không tốt hơn Đại Nguỵ Vương Triều bao nhiêu.
Trước không nói đến chiến lực tứ tuyệt khủng bố của Mục Thần Xuyên, mà chỉ cần lấy thân phận của Mục Nguyệt Dao sau khí gia nhập Thánh địa, một câu thôi cũng đã để hắn bó tay.
“Mục gia quật khởi thật rồi…”
Đại Yến Vương ngước nhìn bầu trời màu máu, tự lẩm bẩm.
Không bao lâu sau, thân hình của Mục Thần Xuyên đã xuất hiện ở lân cận bên ngoài Hoàng thành.
Sau khi nhìn được Mục Nguyệt Dao và Mục Vô Song bình an vô sự, trong lòng hắn thở phào một hơi, nhìn về phía hai người nói: “Hai người các ngươi làm tốt lắm, thực lực cũng tăng lên rất nhanh, không để cho bản Tộc trưởng thất vọng.”
Nghe được Tộc trưởng khích lệ, trên mặt hai người đều lộ ra vẻ vui mừng, hướng về hắn khom người cúi đầu: “Đa tạ Tộc trưởng khích lệ!”
“Nhớ biểu hiện thật tốt trên Bách Triều Đại Chiến!”
Nói xong, thân hình Mục Thần Xuyên loé lên đi đến bên cạnh Đại Yến Vương, cười cười nói.
“Yến Vương lần này cũng thu hoạch kha khá nha.”
Trong lòng Đại Yến Vương run lên, không chắc chắn, vội vàng nói.
“Vẫn là nhờ Mục tộc trưởng cùng với thiên kiêu của quý tộc, lần này chiếm được cương thổ của Đại Nguỵ ắt nên có một nữa của Mục gia.”
Nghe đến đây, Mục Thần Xuyên đã nhìn thấu ý nghĩ của hắn, lắc đầu nói.
“Cảm tạ ý tốt của Yến Vương nhưng Mục gia ta mới quật khởi không lâu, nhân khẩu còn thưa thớt, không có nhiều tộc nhân đến như vậy để đóng giữ đất đai.”