Để Ngươi Làm Tộc Trưởng, Ngươi Sản Xuất Hàng Loạt Đại Đế?

Chương 3: Tộc Trưởng Quyết Định

Mục Vô Cực nghe thấy huynh trưởng trách mình, khuôn mặt đỏ bừng lên.

“Chuyện của gia tộc… Là lỗi do đệ ngu dốt! Đã phụ sự kỳ vọng của huynh trưởng rồi.”

Mục Vô Cực nói được một nửa liền cảm thấy không ổn lắm, vội vã đổi giọng.

Mười năm nay hắn đại diện cho tộc trưởng, ngày đêm vất vả vì gia tộc, lại thêm sự việc của Mục Trần, sớm đã không còn quan tâm đến việc tu luyện.

Nhưng vì cảm thấy xấu hổ nên Mục Vô Cực không dám thốt ra bất cứ lời phàn nàn nào, chỉ có thể cắn răng tiếp tục trả lời.

Mục Thần Xuyên nhìn thấy phản ứng của hắn, trong lòng đã hiểu rõ đại khái.

Khi nãy trên đường đến phòng nghị sự hắn đã dùng thần niệm Tử Phủ rà soát sơ qua lãnh địa của Mục gia.

Hắn phát hiện số lượng người trong tộc đã giảm đi nhiều so với lúc trước.

Cả tộc giờ chỉ có hơn mấy ngàn người.

Phải biết rằng Mục gia phát triển ở Trấn Thanh Vân mấy trăm năm nay, thế lực đã sớm ăn sâu vào gốc rễ, khó mà lay chuyển được.

Tính cả các chi lớn bé trong tộc, đáng lẽ ra không nên ít như vậy mới phải.

Có lẽ là trong tộc đã xảy ra biến cố lớn nào đó nên mới thành ra như vậy.

“Nghị sự!"

Mục Thần Xuyên không nhiều lời nữa, trực tiếp đi thẳng tới ghế chủ vị.

Âm thanh vừa phát ra, các vị trưởng lão trong phòng lập tức run lên, vội vã quay về chỗ của mình.

Mục Vô Cực cũng nhanh chân đi về ghế của mình, ngồi xuống.

Giờ phút này hắn cũng giống như những người khác, mơ hồ cảm thấy người huynh trưởng đã từng ở Thanh Vân Trấn nổi danh tàn nhẫn vô tình, uy danh hiển hách năm nào đã trở lại.

“Nói đi! Mười năm nay đã xảy ra những gì?"

“Nói cặn kẽ!”

Mục Thần Xuyên rũ mắt nhìn xuống, khí thế vô cùng uy nghiêm.

Kể từ lúc ký kết với hệ thống, hắn đã biết được mục tiêu sống của mình.

Hắn phải phát triển gia tộc, gia tăng thực lực!

Cả hai điều này khóa chặt vào nhau.

Có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.

Nếu như gia tộc sụp đổ, chỉ sợ rằng hắn cũng theo đó mà diệt vong.

Cả đám trưởng lão lập tức nháo nhào lên, đem toàn bộ sự việc lớn có nhỏ có trong mười năm nay một hơi kể hết.

Một lúc lâu sau.

Đến khi Mục Thần Xuyên nghe được mỏ khoáng huyền thiết bị cướp mất, ánh mắt dần dần lạnh xuống.

"Lý gia?"

"Ha, thật đúng là can đảm!"

Thanh Vân Trấn có tổng cộng bốn gia tộc lớn.

Vương, Mục, Lý, Tôn.

Thế lực ngang nhau, mỗi gia tộc đều có lý lịch vững chắc.

Ba năm trước, một con yêu thú đã đạt đến cảnh giới Tử Phủ đột nhiên xuất hiện ở gần mỏ khoáng huyền thiết của Mục gia, tàn sát toàn bộ người của Mục gia túc trực bảo vệ ở đó, sau đó nó cũng chọn nơi này làm địa bàn lâu dài.

Lúc đầu những người nắm quyền của Mục gia cũng cho rằng đây tai họa từ trên trời rơi xuống. Ai mà ngờ được sau này người của Lý gia lại trực tiếp dọn vào nơi đó ở, cứ như đã cùng con yêu thú kia thành lập khế ước, chung sống hòa bình.

Việc này làm cho một đám trưởng lão Mục gia tức đến hộc máu, nhưng cũng chỉ có thể bất lực đứng nhìn.

Phải biết rằng mỏ khoáng huyền thiết đó cho ra sản lượng không hề ít, đây chính là trụ cột kinh tế của cả gia tộc.

Bây giờ lại bị cướp mất, tài chính của cả gia tộc cũng theo đó rút lại.

Mấy vị trưởng lão không có cách nào, đành phải tách một vài chi nhỏ trong tộc ra, để cho bọn họ tự tìm nơi khác an cư lập nghiệp.

Thế là tộc nhân liền giảm mất một nửa.

"Tại sao không cắt giảm chi tiêu của những người trong dòng chính?" Mục Thần Xuyên lạnh lẽo chất vấn.

"Như… Như vậy e là sẽ ảnh hưởng đến tu luyện của con cháu dòng chính". Tam trưởng lão Mục Đồng Bằng cùng hai vị trưởng lão khác đứng lên, khổ sở nói.

"Ồ?"

"Cứ cho là vậy, thế tại sao cả đoạn đường ta từ từ đường đến đây lại chẳng thấy được một hậu bối nào là ưu tú cả?" Mục Thần Xuyên thẳng thừng châm chọc.

"Chuyện này…" Mấy vị trưởng lão ấp úng chẳng nói được câu nào cũng chẳng dám phản bác lại.

"Hừ."

"Trước khi bế quan ta đã đem gia tộc giao lại cho Mục Vô Cực lo liệu. Ta cố ý lập ra Hội Trưởng Lão cùng tham gia quản lý Mục gia, là vì sợ hắn sẽ có quyết định sai lầm."

"Tất cả tài nguyên tu luyện đều chỉ là vật ngoài thân, chỉ có lấy con cháu trong tộc làm gốc rồiễ mới có thể duy trì gia tộc hưng thịnh. Đạo lý này người khác không biết chẳng lẽ các ngươi cũng không hiểu sao?"

"Dòng chính, chi thứ, kể cả những chi nhỏ đều là người của Mục gia, tất cả đều phải đối xử bình đẳng!"

Trong lòng Mục Thần Xuyên cảm thấy không vui, liên tiếp trách cứ.

Hắn đương nhiên biết rõ trong chuyện này chắc chắn có mờ ám.

Tuy nhiên gia phả Mục gia rất nhiều, vô cùng phức tạp.

Muốn cho toàn bộ trưởng lão đều bỏ qua lợi ích của riêng mình mà cống hiến cho gia tộc thì hoàn toàn không thực tế.

Thế nên hiện tại Mục Thần Xuyên cũng không muốn truy xét với đám trưởng lão này, chỉ lãnh đạm tuyên bố.

"Kể từ hôm nay, hủy bỏ tư cách ra quyết định gia tộc của Hội Trưởng Lão, mọi việc trong tộc sẽ do một mình ta làm chủ!"

"Phạt tam trưởng lão, ngũ trưởng lão và lục trưởng lão năm năm bổng lộc, phải xoa dịu lòng người trong tộc!"

"Các vị trưởng lão có dị nghị gì không?"

Các vị trưởng lão mặt ai cũng đen thui, nhưng lại không dám nhiều lời, vội vàng đáp lại Mục Thần Xuyên.

"Không dám."

"Tất cả đều do tộc trưởng quyết định."

Mục Thần Xuyên gật đầu, "Còn việc gì nữa không?"

Nghe được lời này các vị trưởng lão đều lắc đầu, nhưng một giây sau lại đồng thời hướng mắt về phía Mục Vô Cực.

Mục Vô Cực thấy vậy vội vàng đứng dậy, đi đến giữa đại sảnh, cúi đầu với Mục Thần Xuyên.

"Tộc trưởng, con của ta Mục Trần ba năm trước không biết đã gặp phải chuyện gì, cho đến giờ tu vi của nó vẫn không hề tiến triển. Dạo gần đây Thanh Vân Trấn có lời đồn đại, nữ nhi của Vương gia, Vương Yên Nhiên đã trở về từ Linh Khư Động Thiên. Vài hôm nữa sẽ đến tộc ta từ hôn. Nếu lời đồn là thật thì e là sẽ gây tổn hại đến thanh danh của của Mục gia chúng ta!"