Yêu Đến Điên Dại

Chương 83: Vậy Nên Không Cho Phép Em Dừng Lại

Cơ thể đầy đặn xụi lơ ghé vào giường. Từng xúc cảm đến từ phía sau khiến cô không khỏi run lên. Mộ Dung Sở vô lực chôn mặt vào bên trong lớp đệm chăn mềm mại, đôi môi không thể kìm giữ, bật thoát ra những tiếng rêи ɾỉ mê hồn cực điểm.

Thư Tất Phương cúi người ôm sát thân mình yếu ớt kia, sống lưng với những đường cong duyên dáng, trắng mịn dán vào l*иg ngực anh. Từ phía sau, anh hôn lên sườn mặt xinh đẹp của ‘thiên hạ’ trong lòng. Mỗi động tác đều mạnh mẽ như vậy, kiên định như vậy, hung mãnh thẳng tiến khiến cô cảm thấy thần trí bản thân mình dường như đang tan chảy giữa ngọn lửa hừng hực. Vừa bất lực, lại có cảm giác thoải mái, dễ chịu, dường như sắp hôn mê…

“ Phương à…” Trong cơn kí©ɧ ŧìиɧ, theo bản năng, Mộ Dung Sở lần lượt gọi tên của anh.

Màn hoan ái giữa hai người nở rộ như đóa hoa xuân, trên chiếc giường to lớn, họ cùng nhau dệt lên ý niệm tuyệt vời nhất của một tình yêu hạnh phúc. Người đàn ông cao lớn dùng chính thân thể mình để khắc họa từng đường nét duyên dáng của cô gái. Có dịu dàng, có lãng mạn, tất cả đều hòa quyện trong sự giao hòa giữa hai thân thể, thậm chí sâu trong tận linh hồn…

Người đàn ông dũng mãnh như báo, người con gái mềm mại như hoa…Cứ thế kéo dài, kéo dài…

“ Sở, em có biết anh yêu em đến mức nào không, hửm...”, giọng anh khàn đặc, còn rất nóng như thể thiếu cháy cơ thể mềm mại này.

“ Không biết, nói xem anh yêu em thế nào đi“, Mộ Dung Sở nhướng người lên, như thể đang khiểu khích anh.

Thư Tất Phương nhéo cánh mũi cô, cười tà: “Qua đêm nay em sẽ biết thôi”

“ Sở, đừng né nào…” Sự ấm áp cùng cơn co thắt nhanh trong thân thể của cô khiến anh hít sâu một hơi, không khỏi gầm nhẹ. Xúc cảm khác thường kích phát anh thiếu chút nữa không khống chế nổi mà điên cuồng ra vào. Nhưng thấy vẻ mặt đau đớn của cô, trong ngực anh lại lan ra nỗi thương tiếc. Thư Tất Phương cúi đầu, thả những nụ hôn nhỏ vụn lên khuôn mặt cô, thắt lưng cũng bắt đầu chậm rãi chuyển động.

“ Phương à, đau...đau quá…” Không thể ngăn cản được anh, cô chỉ có thể lẩm bẩm oán hận, dùng ngón tay ngọc ngà siết chặt bờ vai anh như để trả đũa.

Đau đớn chỉ thoáng qua trong chốc lát, rất nhanh sau đó cô đã bị cơn mê loạn dẫn đến lối đi nào đó.

Mộ Dung Sở thở gấp, hơi hơi ngửa đầu. Cái cô nhìn thấy cũng chỉ còn là trần phòng xa hoa, ánh đèn hắt qua tấm cửa kính trong suốt.

“Phương, anh ức hϊếp em,...em không chịu đâu “, Mộ Dung Sở nức nở từng tiếng, còn đấm đấm vào ngực anh.

Thư Tất Phương hôn nhẹ lấy cô, rồi ngẩng đầu: “ Vậy em có muốn trả thù anh không “.

“ Muốn, nhất định phải trả thù,...ưʍ...”, Mộ Dung Sở ôm chặt cổ anh, mắt nhắm tịt, bất ngờ xoay người nằm xuống giường đặt cô trên cơ thể mình, Mộ Dung Sở trừng mắt nhìn anh.

“ Được rồi, cho em cơ hội, trả thù anh đi “, nói xong còn nở nụ cười tà mị.

Mộ Dung Sở nhìn anh, liền xấu hổ cười tươi, cô lao đến hôn vào sâu trong đôi môi thô ráp kia, từ từ xuống cổ rồi xuống cơ ngực anh, một tay nắm lấy bả vai người đàn ông, tay kia luồn mò xuống thân dưới, hư hỏng vuốt ve cái vật lớn.

Hô hấp của Thư Tất Phương ngày một dồn dập hơn, ngón tay nhỏ của cô chỉ cần vừa chạm vào đã khiến anh rùng mình như thể bị điện giật, Thư Tất Phương hít một hơi thật sâu, vừa thở vừa nói: “ Sở, em quá hư hỏng “.

Mộ Dung Sở nhìn gương mặt kia cười thích thú, bàn tay kia càng quá trớn hơn mà lao đến bóp lấy nó, Thư Tất Phương giật nảy người lên, sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ tột độ khiến anh không kìm được liền thốt ra tiếng rên khàn đặc.

“ Sở, muốn bóp chết anh sao, hửm “, Thư Tất Phương nắm lấy cổ cô, lao đến hôn sâu, anh càng hôn thô bạo bao nhiều thì bàn tay cô càng hư hỏng bấy nhiêu, lưỡi anh càng vào sâu trong miệng nhỏ thì tay cô càng bóp chặt cái vật lớn của anh.

“ Sở, đủ rồi, anh sẽ chết mất,...”

Mộ Dung Sở cười vui sướиɠ: “ Anh đã chịu thua chưa “.

“ Thua, anh chịu thua,...đừng đùa nữa, cho anh “, Thư Tất Phương bắt lấy cánh tay hư hỏng kia, chỉnh lại tư thế đặt cô ngồi ngay ngắn trên người mình, hai tay Mộ Dung Sở nắm chặt lấy bả vai anh, thân dưới của hai cơ thể đang từ từ hòa vào nhau, Mộ Dung Sở liền nhíu mày, hơi thở dồn dập, gấp gáp, Thư Tất Phương ôm lấy cô hôn vào cánh tai đang đỏ lên vì xấu hổ: “ Sở, đừng ngồi im như vậy, mau nhấp đi em “.

Mộ Dung Sở hơi nheo mắt nhìn anh, cô chưa bao giờ thấy xấu hổ như lúc này, anh bảo cô chủ động sao.

Mộ Dung Sở hít một hơi sâu, cô chồm đến ôm chặt lấy anh, rồi bên dưới liền luận động, kɧoáı ©ảʍ lập tức ập đến, tiếng rêи ɾỉ của nữ nhân hòa thanh cùng tiếng thở gấp của người đàn ông, hai con người điên cuồng lao vào nhau, chiếm lấy nhau, như muốn hòa tan thành một thể. Thư Tất Phương cất giọng khàn khàn: “ Người phụ nữ này, thật quá hư hỏng “, nói lại ngậm lấy đôi ti hồng hào.

Mộ Dung Sở cố gắng điều tiết hơi thở, cất lời nỉ non: “ Anh không thích sao, vậy em không hư nữa nhé “.

“ Không được dừng lại “, Thư Tất Phương ôm chặt lấy cô, ưỡn người muốn đưa cái vật lớn của anh vào sâu hơn.

“ Vậy anh có thích không,...ưm “, hang động quá nhỏ liền bị thứ kia cố gắng chen vào khiến Mộ Dung Sở vừa đau vừa sướиɠ, cô bây giờ như muốn phát điên.

“ Thích,... vậy nên không cho phép em dừng lại “.

Thư Tất Phương như mềm nhũn ra, người phụ nữ này không ngờ còn có thể khiến anh trở nên hoan lạc như vậy, mỗi cú nhấp của cô là như đang muốn đưa anh lên ngàn vạn tầng mây

Hai con người dính lấy nhau, sưởi ấm cho nhau trong cơn đêm lạnh giá, màn kí©ɧ ŧìиɧ hệt như tranh, họa nên một câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp.