Cấm Búp Bê Nga

Chương 1

Nơi này giống như chỉ là một thành phố bình thường.

Hai bên đường phố, nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau thành hàng, con đường bắt đầu từ khu trung tâm thành phố tỏa ra bốn phương tám hướng. Tàu điện là phương tiện giao thông duy nhất ở trong thành phố này, thông hướng đến các khu vực khác nhau.

Rất ít người đi tàu điện, bởi vì các khu vực khá là nghiêm khắc trong việc phân chia cấp độ nên có rất ít người dám đi lung tung ở đây.

Thành phố này thì luôn bị sương mù bao phủ.

Quảng trường, cửa hàng, đường phố chính. . . những màn hình chiếu to lớn tràn ngập ở trong các ngõ ngách của thành phố, phía trên là bảng xếp hạng tất cả các trò chơi cùng loại ở trên toàn bộ server.

Những người được xếp vào top một ngàn ở trong thành phố này sẽ được mọi người kính sợ và săn đón.

Trong thành phố có hai loại màn hình chiếu, lần lượt biểu hiện cấp độ xếp hạng và thi đấu phó bản đang được tiến hành. Trong thi đấu phó bản lại hiện ra số hiệu của người chơi và trạng thái thi đấu, phần lớn là màu vàng, đại biểu trò chơi đang ở trạng thái bình thường. Trong đó có một trận đấu được đánh dấu màu đỏ rất là dễ thấy.

"Có phó bản sắp tiến vào tàn cuộc rồi."

"Trong đó có người nằm trong top một ngàn, khó trách hai mươi người trong phó bản bị gϊếŧ hết chỉ còn ba người," Người nói nhướng mày một cái, "Lại có người bị kéo vào tàn cuộc, số hiệu mở đầu là 46. Ồ, là người mới."

"Người mới nào mà lại xui xẻo như vậy?"

Người chơi già dặn kinh nghiệm đang hóng hớt, liếc mắt nhìn nhau: "Có muốn thử đánh cược xem hắn có thể sống được bao lâu hay không?"

"Đánh cược làm gì, " Một người khác lắc đầu cự tuyệt, "Người mới trở ra bình thường đều sẽ bị dọa chạy tán loạn, cũng có khối người từng bị xoá bỏ tại chỗ, huống chi còn là tàn cuộc, tử vong chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi."

Thanh âm kì dị, đứt quãng không ngừng quanh quẩn ở bên tai, Ôn Thời vừa mở mắt ra thì hình ảnh chung quanh đã nhanh chóng trở nên rất mơ hồ. Một lát sau, tầm mắt của cậu mới thấy được rõ ràng mọi thứ.

Ngay phía trước là một cái đèn đường, còn cậu thì đang đứng trên một con đường nhỏ u ám. Trên con đường nhỏ này, có một cái cột dài mảnh, cao cao thẳng đứng, trên đỉnh là một cái đèn đường màu đen cổ xưa.

Ánh đèn vô cùng chói mắt, thỉnh thoảng còn kèm thêm mấy âm thanh kỳ quái.

Dưới đèn đường có nước đọng, bên dưới đất trũng xuống có một vũng nước bẩn rất lớn.

Mặt nước chiếu ra áo khoác trắng và kính mắt.

Ôn Thời sững sờ, hậu tri hậu giác phát hiện mình lúc này đang ăn mặc giống như một bác sĩ, cậu vốn không bị cận thị, nhưng bây giờ lại đeo một cặp kính mắt gọng vàng.

Ôn Thời bắt đầu hồi tưởng lại chuyện xảy ra trước khi té xỉu.

Cậu đang đi trên đường một cách bình thường, chung quanh cũng có đèn đường, sau đó vòng bình an trên người lại tự dưng nóng lên. Cậu thực sự không chịu được nên đã dùng sức giựt nó ra muốn ném đi, nhưng cái mà cậu giựt được ra chỉ có một sợi dây đỏ. Ngay sau đó vòng bình an giống như đã biến mất, da của cậu thì nóng lên giống như bị hỏa thiêu, sau đó cậu liền không còn ý thức.

Không để ý tới việc nghiên cứu xem tại sao mình lại ăn mặc như vậy, nơi đây là nơi nào. Ôn Thời chỉ lo bị điện giật, cẩn thận tránh né đống nước bẩn, đồng thời di dời lực chú ý sang một thứ hùng vĩ hơn.

Cách đó không xa sừng sững là một tòa thành thần bí, tường cao kéo dài không biết mấy dặm. Trên tường thành nặng nề bò đầy bụi gai, ở giữa thỉnh thoảng còn có mấy đóa tường vi màu đỏ nổi bật. Giờ phút này cái tháp nhọn cao nhất trên tòa thành đang bị ánh trăng chiếu sáng, phác hoạ ra hình dáng song sắt lạnh lẽo.

Nó quá hùng vĩ và hoành tráng, nhìn giống như một con dã thú sẽ thôn phệ hết thảy.

Ôn Thời vô thức muốn tránh xa nó.

Nhưng ngay vào lúc cậu lui bước thì lại có cái gì đó xuyên qua ống quần của cậu, trực tiếp tóm chặt vào mắt cá chân của cậu.

Trơn nhẵn, ướt lạnh, lúc tiếp xúc cảm thấy hơi rát rát.

"Rắn sao?"

Thân thể Ôn Thời cứng ngắc.

Rắn là kẻ địch cả cuộc đời của cậu.

Cúi đầu một cách nhanh chóng, con ngươi Ôn Thời run lên một cái khi trông thấy một cái tay bằng xương trắng bệch duỗi ra từ trong lòng đất đang cố gắng nắm lấy mắt cá chân nhỏ bé yếu ớt kia, dùng sức kéo xuống.

Mịa nó!

Ôn Thời sợ đến mức lùi lại một bước.

Cái tay này nhanh chóng tóm chặt hơn.

Càng xê dịch, cổ chân càng có cảm giác như sắp bị bóp nát, Ôn Thời cắn răng một cái, dưới tình huống không tưởng này đành phải bước về phía trước một bước.

Trời không tuyệt đường người, cái xương tay lạnh lẽo kia đã buông lỏng khống chế với cậu, Ôn Thời bắt lấy cơ hội này liều mạng chạy vọt về phía trước.

Trong đêm, làn gió đánh thẳng vào yết hầu cùng một loại hương vị như gỉ sắt tiến vào sâu trong cuống họng. Ôn Thời miệng đắng lưỡi khô, không dám quay đầu, vung cánh tay lên dùng hết tốc lực chạy đi.

"Hộc, hộc. . ."

Ban đêm yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc gấp rút, cuối đường là lâu đài cổ. Gần như vào lúc Ôn Thời chạy đến, cái cửa sắt cao hơn ba mét kia liền tự động mở ra hai bên.

Ôn Thời chậm dần bước chân, mạnh dạn đi vào.

Cạch.

Cánh cửa lớn sau lưng nặng nề khép lại, một làn gió như phá không nhanh chóng phóng đến khiến cho người ta cảm thấy áp lực, cánh cửa dẫn đến lâu đài cổ trước mặt cũng khép hờ.

Bây giờ Ôn Thời lại không muốn đi vào nữa rồi.

Nhưng mà mắt cá chân còn đang hơi bị đau, nhắc nhở cậu nhớ đến cái tay trắng bệch giấu ở trong bóng tối kia. Ôn Thời không lo lắng nữa, lựa chọn kéo cửa ra.

"Xin hỏi —— "

Ba chữ “Có ai không?” bị cậu tự động nuốt vào, bên trong không có bất kỳ ai, cánh cửa thẳng với một hành lang không nhìn thấy điểm cuối. Vì lý do an toàn, Ôn Thời không dám gây ra động tĩnh quá lớn, mà chỉ tận lực giảm tốc độ đi về phía trước.

Công trình chiếu sáng trong pháo đài cổ này rất kém, kém xa so với đèn đường bên ngoài.

Một mình đi trên hành lang trống rỗng, không biết có phải ảo giác của Ôn Thời hay không, lúc giày giẫm lên cái chăn màu đỏ trên mặt đất lại mang đến cho cậu một cảm giác dinh dính.

Cái hành lang này quá dài, lại còn trống trải và vô cùng kỳ lạ.

Cuối cùng, suy nghĩ lung tung đi thêm mấy phút, ở một chỗ ngoặt có một ánh hào quang sáng tỏ bắn ra, Ôn Thời liền đi về phía nguồn sáng.

Kế hoạch của cậu chính là trốn ở sau vách tường để xem xét từ từ tràng cảnh bên trong, nhưng sau khi cậu cẩn thận từng li từng tí nhô ra nửa cái đầu thì lại có mấy ánh mắt đồng thời nhìn về phía cậu.

Ôn Thời cười khẩy một tiếng, không tiếp tục ẩn giấu mình nữa, đồng thời cũng thấy rõ tràng cảnh bên trong.

Bàn dài, đồ ăn, thực khách ngồi ở trên bàn dài mặt không một giọt máu, tổng là hai nam một nữ.

Không hề nghi ngờ, đây là một cái nhà ăn. Ôn Thời dựng cổ áo lên, nhiệt độ bên trong thậm chí còn thấp hơn ở bên ngoài.

Bốn phía vách tường dùng màu đỏ thẫm làm chủ đạo, phía trên treo rất nhiều tranh trừu tượng, những màu sắc hỗn độn trùng lên nhau, người ngoài nghề chắc chắn không thể thấy được một chút mỹ cảm nào.

Trong toàn bộ nhà ăn chỉ có một cái cửa sổ nhỏ, bên ngoài còn có thêm một tầng lan can sắt.

Treo trên bàn dài là đèn thủy tinh xa hoa, người ngồi ở chủ vị không thể nghi ngờ chính là chủ nhân của lâu đài cổ.

"Ngươi đã thất ước, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa."

Chủ nhân của lâu đài cổ này giống như đã quen biết Ôn Thời từ trước. Với một khuôn mặt âm u đầy tử khí như người đã chết, nhất cử nhất động của hắn lộ ra sự tao nhã của một quý tộc, cách nói chuyện cũng rất khách khí, thế nhưng con mắt màu hổ phách thỉnh thoảng lại lộ ra một tia ám mang âm trầm.

"Làm theo lời hắn nói đi."

Người đàn ông thon gầy nhỏ giọng nhắc nhở Ôn Thời, gõ nhẹ một cái vào chỗ bên cạnh, ra hiệu cậu ngồi ở bên cạnh mình.

Lúc Ôn Thời đến gần, ngón tay bỗng nhiên co lại.

Bóng.

Rõ ràng ở trong điều kiện rộng thoáng như thế mà chủ nhân của lâu đài cổ này lại không có bóng.

Hô hấp Ôn Thời trở nên căng thẳng, người đàn ông thon gầy khẽ lắc đầu với cậu. Ôn Thời đè nén sự kinh hãi trong phút chốc, điềm nhiên như không có việc gì kéo cái ghế ra ngồi xuống.

Cái tay của người đàn ông thon gầy cũng có chút rung động.

Cái này là bắt nguồn từ sự kích động.

Trước đây không lâu, chủ nhân của lâu đài cổ đã chỉ định hắn đến để giúp tìm kiếm cô dâu hoàn mỹ nhất. Đây là quy tắc tử vong kinh khủng nhất ở trong phó bản, nếu một ngày không tìm thấy thì sẽ chết.

Vào lúc này, trò chơi đã tiến vào tàn cuộc.

Cái gọi là tàn cuộc, tức là khi những người chơi không nhìn ra được hi vọng nữa thì sẽ lựa chọn loại bỏ lẫn nhau, làm giảm đi độ khó của trò chơi.

Đáng tiếc không phải ai ở đây cũng là người lương thiện. Quá trình làm tổn thương lẫn nhau thường sẽ lâm vào thế bí, trong thời gian ngắn đã có một lượng lớn người chơi tử vong, cho nên theo tiến độ của phó bản, trò chơi sẽ bổ sung thêm một chút người chơi mới nữa.