Giáo viên cấp ba chấm bài kiểm tra như đi đánh giặc, dù sao thì hàng trăm bài đã được chấm với cái giá là đầy quầng thâm mắt như gấu trúc và lá gan gần như cạn kiệt, cuối cùng còn phải lê tấm thân vô cùng mệt mỏi vừa giải thích bài thi cho lũ nhóc vừa gϊếŧ hại tế bào não, thật sự có thể nói là khổ không nói nổi nữa.
“Tớ nghe nói có người đã đạt 149 điểm môn Tiếng Anh kỳ này! 149, chắc là chỉ bị trừ một điểm cho phần viết." Danh hiệu nữ hoàng buôn chuyện của Hạ Tiểu Hàn thật xứng đáng. Trước khi bắt đầu vào tiết buổi sáng, cô ấy đã nằm xuống trước bàn của Ôn Du bắt đầu chia sẻ những tin tức mới nhất: “Điểm số dị như vậy, không biết là vị đại thần của lớp chọn nào thi được?"
Ngược lại Ôn Du cũng không quá kinh ngạc, dù sao mọi nỗ lực đều có kết quả, học sinh lớp chọn bình thường rất chăm chỉ làm bài, cho dù nghỉ giữa buổi, trong lớp cũng không có ai ra ngoài hít thở. Đối với học sinh ngày nay, một bài kiểm tra đạt điểm cao là phần thưởng tốt nhất cho tất cả những nỗ lực của họ.
Tiết đầu tiên là môn Ngữ Văn. Mặc dù Ôn Du đã đọc rất nhiều sách vào năm sau khi tai nạn xe hơi, nhưng xét cho cùng, Ngữ Văn cấp ba được chia ra nhiều dàn bài mẫu, cô không biết gì về các dàn bài mà chỉ dựa vào hiểu biết của bản thân để trả lời câu hỏi, không đảm bảo đúng khung điểm nên có thể điểm không cao.
Với một người có nền tảng tốt về văn học cơ sở như cô thì Ngữ Văn là môn dễ cải thiện điểm số nhất. Nó không đòi hỏi phải ghi nhớ hàng đống vốn kiến
thức như các môn khoa học xã hội, cũng không cần phải ghi nhớ rất nhiều những công thức dù suy nghĩ nát óc không thể hiểu như những môn khoa học tự nhiên, chỉ cần học thuộc lòng một số bài thơ cổ cấp ba nhất định phải thuộc, sau đó dựa vào dàn bài mẫu để ghi điểm là có thể đạt điểm cao.
“Đề kiểm tra Ngữ Văn lần này không dễ, cả lớp rất ít điểm cao. Phần viết văn là phần tai họa nặng nề nhất, nhiều học sinh thậm chí còn không hiểu đề, dù có hiểu nhưng những gì các em viết rất lộn xộn— lớp chúng ta có hai học sinh đạt từ 50 điểm phần viết, đây cũng là số ít của cả lớp. Người đầu tiên là Lư Vi Vi - được 50 điểm, người còn lại là…" Thầy dạy Ngữ Văn tên Lâm Dương là một người đàn ông trung niên, thân hình vạm vỡ, trông giống một giáo viên thể dục hơn, điều cực kỳ không phù hợp với ngoại hình của ông là ông nói chậm như con lười trong phim "Phi Vụ Động Trời"(*), vừa cẩn thận chỉnh kính vừa nói từ từ: “Bạn học Ôn Du của chúng ta. Bạn học Ôn Du được 54 điểm, là điểm viết văn cao nhất lớp chúng ta, không tệ.”
(*) Phi Vụ Động Trời - Zootopia (2016): là một bộ phim hoạt hình gia đình, phiêu lưu-hài kịch 3D năm 2016 của Mỹ.
Thành tích môn Ngữ Văn của Lư Vi Vi tốt thì cả lớp ai cũng biết, ai cũng đã quen với điểm viết văn cao của cô ta nên cũng không có phản ứng gì lớn. Cô ta không ngờ rằng lần này cô ta lại bị Ôn Du - một học sinh bình thường không có gì nổi bật vượt qua, điểm số của người sau còn vững chắc đè đầu cô ta, trong một khoảnh khắc, mọi người đều liếc nhìn Ôn Du.
Ở cấp ba có rất ít người được trên 50 điểm, mà khi được 50 thì lên thêm mỗi một điểm thôi cũng rất khó khăn, có thể xem như một điểm là một bậc, được 54 điểm lại càng khó khăn.
Khuôn mặt nhỏ rạng rỡ của Lư Vi Vi vừa mới nở một nụ cười, sau khi nghe thấy tên của Ôn Du thì lập tức trở nên u ám như ăn phải ruồi, cô ta quay đầu lại nhìn cô với vẻ không thể tin nổi, ánh mắt chứa sự chán ghét khinh thường không che giấu giống như lưỡi dao.
Hạ Tiểu Hàn làm mặt quỷ giơ ngón tay giữa với cô ta, vô cùng đắc ý giống như mình mới là người đạt điểm cao.
Trong khi bản thân Ôn Du, người đang ở giữa tâm bão, cũng đầy hoang mang. Cô chưa bao giờ học cấp ba trước đây, vì vậy đương nhiên không biết tiêu chuẩn chấm điểm, cô không biết viết văn thế nào mới đạt điểm cao.
…Nhưng mà khi học cấp hai cô chỉ bị trừ một đến hai điểm cho phần viết của mình.
Vốn là hạng một bất khả xâm phạm ở trường cấp hai, giờ đây khi được khen ngợi, cô không thấy vui lắm mà ngược lại còn đỏ mặt trước ánh mắt của cả lớp, chỉ biết cúi đầu xấu hổ.
“Bạn học Ôn Du đã có tiến bộ rất lớn. Bài viết của em được các giáo viên tổ Ngữ Văn nhất trí khen ngợi, chữ viết gọn gàng, lời văn hay, trích dẫn vừa đúng, mong mọi người học hỏi em ấy.” Là một người đàn ông thẳng thắn bộc trực, thầy Lâm rõ ràng không biết nhìn mặt người khác, ông nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Lư Vi Vi tiếp tục nói: “Bài làm của bạn học Lư Vi Vi cũng tốt, nhưng còn cứng nhắc trong việc chọn từ đặt câu, có quá nhiều sự cầu kỳ, vì vậy cần phải tiếp tục cố gắng."
Vừa đấm vừa xoa, Hạ Tiểu Hàn bật cười thành tiếng ngay tại chỗ.
“Theo quy định cũ, tất cả các bài viết đạt từ 50 điểm trở lên sẽ được tổng hợp thành sách để học sinh các lớp học tập. Thầy hy vọng lần tới sẽ thấy nhiều tác phẩm của lớp chúng ta trong sách tổng hợp, bây giờ bắt đầu sửa bài kiểm tra.”
Có thể dạy ở một trường trung học phổ thông trọng điểm, trình độ giảng dạy của Lâm Dương đương nhiên không tệ. Mặc dù ông có khuôn mặt hung dữ, nhưng cuộc trò chuyện của ông đầy phong cách nho nhã, lời nói trôi chảy thành thơ, tài thuyết trình khiến Ôn Du không thể rời mắt, suýt chút nữa đã vỗ tay cho những lời nói thông minh và dí dỏm của ông ấy.
Ngược lại, các học sinh khác có vẻ buồn tẻ hơn nhiều. Một số thì âm thầm lo lắng về điểm số, một số thì chỉ quan tâm đến các dạng dàn bài và phương pháp học mà hoàn toàn bỏ qua sự thú vị của tiếng Trung. Việc quá chú trọng vào điểm số một cách mù quáng khiến học sinh khó thực sự yêu thích môn học, đó cũng là một thất bại lớn của nền giáo dục đương đại.
Tiết học này nhanh chóng kết thúc, trước khi thầy Lâm rời đi, ông đã giao lớp trưởng phân phát tập tài liệu về bộ sưu tập các bài viết xuất sắc, Lư Vi Vi lại đuổi theo với khuôn mặt xám xịt.
Hạ Tiểu Hàn đã quen thuộc với tính cách của Lư Vi Vi, cô ấy đi đến trước mặt Ôn Du: "Người này lại bắt đầu gây sự vô cớ nữa rồi, thật đáng ghét."
"Ừm..." Ôn Du nhìn thoáng qua bóng dáng đang đi xa của cô ta, cây ngay không sợ chết đứng, cô không làm chuyện gì xấu, không sợ có người dở trò sau lưng, cho nên bất đắc dĩ nói: "Cậu ta vui là được."
Hạ Tiểu Hàn đã đoán đúng, sau khi Lư Vi Vi chạy ra khỏi lớp đuổi kịp thầy Lâm, cô ta bắt đầu trình bày trên hành lang. Cô ta dõng dạc hùng hồn nói rất nhiều thứ, nội dung chẳng qua là Ôn Du chỉ là một học sinh kém cỏi không biết gì về kỹ năng viết bài, rõ ràng không thể một sớm một chiều tiến bộ vượt bậc, bài viết tốt đó của cô chắc chắn là đã ăn cướp tác phẩm xuất sắc của người khác.
Nghe vậy, Lâm Dương nhìn cô ta chằm chằm thật lâu, không nói đến dáng vẻ uể oải và khí chất đôn hậu của ông, bị một người đàn ông vạm vỡ cao gần 1m9 nhìn chằm chằm thì bất cứ ai cũng sẽ có cảm giác áp lực không rõ. Lư Vi Vi không dám nói nữa, vừa cúi đầu thì nghe ông trầm giọng nói.
"Nếu bài văn thật sự không phải do em ấy viết thì chẳng lẽ chúng tôi không tra ra được sao? Bài văn ấy viết hay đến mức nhiều giáo viên cho rằng không phải trình độ của học sinh cấp ba nên đã lục tung mọi thông tin có trên Internet, nhưng cuối cùng không tìm thấy bất cứ bài viết tương tự nào."
Trong lòng của Lư Vi Vi run lên, cô ta nghiến răng một cách không cam lòng.
“Bạn học Lư Vi Vi à, em nghĩ rằng sự tiến bộ của Ôn Du chỉ được phản ánh qua phương diện hành văn của em ấy thôi sao? Trước đây nét chữ của em ấy vừa nhỏ lại gấp gáp, hoàn toàn không thể nói là xinh đẹp, nhưng trong kỳ kiểm tra này em ấy đã viết chữ Khải (*) rất chuẩn, chắc hẳn em ấy đã phải nỗ lực rất nhiều mới có thể tiến bộ nhanh như vậy trong thời gian ngắn. Còn em…” Ông thở dài nói: “Không chú trọng nâng cao trình độ của bản thân mà lại nghi ngờ bạn học, nghi ngờ nỗ lực và thành tích của người khác, điều này khiến thầy thật sự rất thất vọng.”
(*) Chữ Khải: một trong những cách viết chữ Hán cơ bản gồm các cách sau : Triện, Khải, Lệ, Hành, Thảo, Giáp Cốt, Chung Đỉnh Văn.
Cô ta cũng được coi là học sinh xuất sắc trong lớp, hiếm khi bị giáo viên phê bình thẳng thừng như vậy, lần này lại bị phê bình nặng nề vì một học sinh kém mà cô ta luôn coi thường, hốc mắt Lư Vi Vi lập tức đỏ hoe.
"Em quay về ngẫm lại đi, nếu như Ôn Du thật sự có vấn đề, giáo viên chúng tôi sẽ là người nhìn ra được trước tiên."
Lư Vi Vi vừa tức giận vừa tủi thân đến mức gần như không thể thở nổi, trong đầu cô ta đấu tranh dữ dội một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể kìm nén nghẹn ngào nói: “Vâng, em biết rồi."
—
Tập tài liệu bài viết nhanh chóng được phân phát cho từng lớp, đối với học sinh lớp chọn mà nói đây là “liều thuốc bổ” giúp nâng cao khả năng viết văn, trong mắt phần lớn học sinh lớp thường, đó là nơi tụ tập của những vị thần không bao giờ có quan hệ với họ. Còn đối với học sinh lớp A10 đầy hỗn loạn thì…
Các bạn nữ bàn tán sôi nổi: "Hôm nay mình làm máy bay hay gấp ngàn con hạc giấy đây?"
"Hôm qua tớ mới học gấp thỏ trên mạng, vừa đúng lúc để luyện tay một chút."
"Bài viết văn của Lục Ninh lại được đăng lên rồi! Không hổ danh là học sinh đứng đầu khối, vừa đẹp trai lại có khiếu văn chương. Anh trai này chịu nhìn tớ một cái, tớ cũng có thể làm được ngay!"
"Anh trai Lục Ninh học đến chảy mồ hôi, cuối cùng hoá thành nước mắt tình yêu của tớ dành cho cậu ấy!"
Nếu Ôn Du nghe thấy câu này, nhất định 0cô sẽ nhớ ngay đến mọi diễn biến cốt truyện của Lục Ninh.
Là nam phụ trong tiểu thuyết này, Lục Ninh thân là thanh mai trúc mã với Hạ Tiểu Hàn được thiết lập tính cách dịu dàng cùng với thành tích đứng đầu toàn khối, cậu đã thầm thích nữ chính nhiều năm nhưng chưa bao giờ thổ lộ lòng mình. Cuối cùng khi lấy hết can đảm tỏ tình thì cậu mới biết vợ mình đã bỏ trốn theo một tên chơi bời.
Tục ngữ nói “trúc mã bất địch thiên hàng"(*), nam phụ hiền lành chạy không thoát kiếp làm bia đỡ đạn, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc.
(*) Trúc mã bất địch thiên hàng tạm hiểu là cùng nhau lớn lên cũng không thắng được đối thủ định sẵn.
Các bạn nữ đang bàn tán hăng say, còn đối với các bạn nam mà nói thì mấy thứ này cũng chỉ tương đương với một mẫu giấy vô dụng.
Sầm Dương vừa hơi hứng thú liếc qua bảng in với chữ nhỏ vừa kêu lên một cách không phục: "Lục Ninh cái gì chứ, mẹ kiếp, người đàn ông thành thạo kiêu ngạo không gò bó như tôi mới là… Hả, Ôn Du?"
Đôi tay Hứa Sí đang vò sách thành một cục chợt dừng lại.
“Anh Sí, cậu còn nhớ không? Cô gái đã giặt áo cho cậu ấy, thế mà cậu ta lại được điểm cao nhất ở phần viết!” Cậu ta thản nhiên nói, sau đó liếc nhìn bài văn được in ở trang đầu tiên: "Trang đầu tiên, chậc chậc, đó giờ đây là chỗ để bài viết của nữ thần Bạch Lộ.”
Bạch Lộ không chỉ là hạt giống chủ chốt của lớp chọn mà còn có khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn, là nữ thần trong lòng rất nhiều bạn nam. Cô ta nổi tiếng là viết văn cực tốt, luôn là người có điểm cao nhất cả khối, lúc này trang đầu tiên lại in tên người khác, ngay cả một người sống tạm bợ không màng đến việc học như Sầm Dương cũng không tránh khỏi cảm thấy mới lạ…
Hứa Sí trầm giọng "ừm" một tiếng, nghe Sầm Dương lắp bắp đọc phần mở bài của bài văn kia, anh không nhịn được hơi nhếch khóe miệng.
Anh cười một tiếng, trong đầu vô thức hiện lên dáng vẻ cô gái nghiêm túc vùi đầu vào viết văn, dựa vào ghế rồi lười biếng nói: "Có chút ấn tượng."
Chờ đến khi Sầm Dương cuối cùng cũng ríu rít xong quay trở lại chỗ ngồi của mình, anh mới cẩn thận mở tập tài liệu bài viết đã vò thành một quả cầu giấy ra, không nói một lời nào, trên trang giấy nhăn nhúm, Hứa Sí liếc qua một cái là có thể nhìn thấy hai chữ nhỏ hợp quy tắc.
Những ngón tay hiện rõ khớp xương của anh chạm nhẹ vào tên cô, anh lại cười rộ lên mà không rõ lý do.