“Bạch Chỉ! Sao em lại có thể nói Đinh Hương như vậy?!” Giọng nói Hướng Bắc Ẩn thé lên, nhìn cô với vẻ mặt giận dữ.
Trên mặt Trình Đinh Hương cũng lộ ra vẻ chật vật, không nhịn được nói: “Chị, chị bình tĩnh một chút đi, em biết là em với Bắc Ẩn làm chuyện có lỗi với chị, nhưng chuyện tình cảm luôn khó có thể khống chế mà.”
“Đúng vậy, Bạch Chỉ à, xin lỗi em, anh luôn xem em như em gái mình, chỉ có Đinh Hương mới là người anh yêu thật lòng, cô ấy mới là người con gái anh muốn lấy làm vợ.” Hướng Bắc Ẩn nắm lấy tay Trình Đinh Hương, tỏ vẻ thắm thiết.
Trình Đinh Hương tỏ ra cảm động, cô ả nắm lấy tay gã ta, nhẹ giọng nói: “Chẳng ai kiểm soát được tình yêu cả, cũng không thể quản lý được trái tim của mình. Hôn nhân ngày nay không còn phải nghe theo lệnh của cha mẹ nữa, bây giờ là thời đại yêu đương tự do. Chú Hai dùng tình nghĩa thầy trò bắt ép Bắc Ẩn phải ở bên chị vốn dĩ là điều không nên!”
Cô ta hơi ngửa đầu: “Thật ra em hoàn toàn có thể đợi đến lúc Bắc Ẩn chia tay với chị, hoàn toàn không cần nói cho chị biết chân tướng, nhưng em không muốn lừa gạt chị, ai cũng nên biết thẳng thắn và thành khẩn trước lỗi lầm của mình, và thản nhiên đối mặt với lòng mình.”
Hệ thống số 444: “Đù…. Bà cô này lại có thể nói chuyện mình và vị hôn phu của người khác tằng tịu với nhau một cách hợp tình hợp lý và thanh lệ thoát tục như vậy, đúng là nhân tài!”
Trình Đinh Hương luôn là như thế, bây giờ còn nói chuyện mà Hướng Bắc Ẩn phản bội một cách đúng tình hợp lý, về sau tiếp tục đúng lý hợp tình vi phạm lời hứa hẹn tách gia phả năm đó, mở một nhà hàng ẩm thực Trình gia khác.
Nàng đúng lý hợp tình, người khác thật giống như cảm thấy nàng có lý, Trình Bạch Chỉ đấu không lại nàng, tự nhiên là không hề biện pháp, có lý biến thành không lý.
“Bốp bốp bốp!” Bạch Chỉ vỗ tay, khóe miệng khẽ cong lên, “Nói hay lắm.”
Trình Đinh Hương lại ngẩn ra một lần nữa, cô ta thực sự rất bất ngờ trước phản ứng của Trình Bạch Chỉ, thậm chí mấy lời sắp đến bên miệng cũng nghẹn lại trong họng, không nói nên lời.
Không phải cô ta nên dậm chân mới đúng ư?
Tại sao lại bình tĩnh như thế?!
“Cô nói đúng lắm, nếu cha mẹ dùng tình nghĩa thầy trò để ép buộc Hướng Bắc Ẩn cưới tôi, vậy quả thực là không nên.” Bạch Chỉ nói.
Hướng Bắc Ẩn vui vẻ, gã tiến lên một bước, “Bạch Chỉ, em nghĩ thông suốt rồi sao? Em đồng ý tha thứ cho bọn anh rồi à?!”
Ánh mắt của Bạch Chỉ chậm rãi lạnh xuống, nhìn gã, nói: “Nhưng ba tôi ép buộc anh à? Hay là do anh tự nguyện? Lúc trước anh đã hứa hẹn ngay trước mặt mọi người, nếu anh không muốn thật thì chắc cũng chẳng có ai cưỡng ép anh đâu nhỉ?”
Đôi mắt cô đảo qua những người giúp việc trong bếp và các đệ tử của Trình Ân, nói tiếp: “Anh không phải là người có tài nấu nướng tuyệt đỉnh nhất, cũng chẳng phải là đồ đệ sớm nhất của ba tôi, thậm chí còn là người đến trễ nhất. Nếu không phải anh nói muốn cưới tôi, thì ẩm thực gia truyền Trình gia bấy nhiêu năm nay tại sao lại phải dạy cho anh mà không phải là các sư huynh và sư tỷ khác?”
“Anh……” Hướng Bắc Ẩn cứng họng.
Bạch Chỉ: “Anh có nhiều sư huynh và sư tỷ như thế, lúc trước ba đã nói với tôi rồi, ông nói vì tôi không thể làm đầu bếp chính, nên ông sẽ dạy toàn bộ tay nghề của mình cho tất cả đồ đệ, mỗi người một công thức bí mật của ẩm thực Trình gia, giúp ẩm thực Trình gia của nhà tôi tiếp tục hoạt động. Nhưng anh thể hiện ra rằng anh muốn cưới tôi nên ông mới sửa chủ ý, bây giờ lại nói ba tôi dùng tình nghĩa thầy trò ép buộc anh sao? Hình như là anh đã đồng ý trước để được học công thức bí mật của ẩm thực Trình gia mà nhỉ?”