"Mắt Nam Khê rưng rưng nước mắt, trong miệng hàm hồ không rõ nói: “Hu hu hu buông tôi ra, cầu xin anh, buông tôi ra đi mà, tôi chỉ là một nhân viên phục vụ, anh không thể đối xử với tôi như vậy, hu hu hu… hức ưm…”
Có lẽ lời cầu nguyện của Nam Khê có hiệu lực, có lẽ là thành viên này đã sướиɠ đủ rồi, lời nói của cô vừa dứt lời, thành viên số 1 lập tức rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi miệng.
Nam Khê thở hổn hển, kết quả còn chưa đợi cô từ trong lúc vừa rồi khϊếp sợ lấy lại tinh thần, thành viên số 1 đã xoay người cô, vén váy cô lên.
"A ~ anh lại muốn làm cái gì?” Nam Khê nhịn không được hét lên.
Thành viên số 1 không thèm để ý chút nào, anh giống như đang đùa nghịch một con búp bê tìиɧ ɖu͙©, trực tiếp bẻ nửa người trên Nam Khê gập xuống, khiến cho mông cô vểnh lên cao, lập tức, thành viên số 1 móc ngón tay lên qυầи ɭóŧ vén ra, làm cho bướm của Nam Khê cứ như vậy bại lộ trong không khí.
Theo một luồng gió lạnh xâm nhập vào bướm, Nam Khê nhịn không được rùng mình: “Anh làm gì vậy, mau buông tôi ra, tôi chỉ là một…” Nam Khê còn chưa nói hết một câu, đã cảm giác cửa âʍ đa͙σ đột nhiên truyền đến một cảm giác ấm áp, kèm theo một chút trơn trượt, một thứ nóng hổi cũng cắm vào trong bướm của cô.
"Ah ~ anh ... Sao anh lại đút lưỡi vào đấy ~ không, không ah, buông tôi ra mau.”
Mắt thấy Nam Khê không thành thật, còn đang liều mạng giãy dụa, thành viên số 1 giơ tay tát một cái, hung hăng tát vào mông trắng nõn của Nam Khê.
Một dấu bàn tay in đỏ thẫm, lập tức khắc sâu trên cái mông trắng nõn của Nam Khê.
á~
Mông Nam Khê giật giật, ngay khi cô chuẩn bị cất giọng la hét, trong khe bướm đột nhiên truyền đến một cỗ tê dại sung sướиɠ muốn chết, khiến cho tiếng la hét sắp hình thành của cô biến thành tiếng rêи ɾỉ vô lực.
"A~~~" Nam Khê ngáy cổ họng, phát ra tiếng dâʍ đãиɠ vốn không nên thuộc về loài người, cùng lúc đó, toàn bộ thân thể cô không khống chế được mà kịch liệt run rẩy, trong khe bướm lúc này phun trào một luồng nước da^ʍ sền sệt.
Thành viên số 1 rút lưỡi ra khỏi bướm cô, lại giơ tay lên tát mạnh vào mông Nam Khê một cái, cười dâʍ đãиɠ nói: “Ha ha ha, nhìn bộ dạng này của cô vừa rồi là lêи đỉиɦ đúng không? Chỉ trong vài giây mà cô cũng lêи đỉиɦ được sao? sướиɠ quá mà, phải không? Có vẻ như cô thực sự phù hợp với công việc này đấy.” Lúc này Nam Khê còn đang ở giữa dư vị cao trào, thân thể còn đang không ngừng run rẩy, mặc dù thành viên số 1 đã nói xong một câu, cô vẫn đang ở trong cao trào không cách nào tự kiềm chế được.
Một hồi lâu sau, Nam Khê mới bình tĩnh lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không có, không có, làm sao tôi có thể cao trào được.”
"Ôi chao? Còn mạnh miệng quá nhỉ, nhưng bướm của cô không biết nói dối, cô xem, nơi này đều dâʍ đãиɠ thành bộ dáng này rồi, bướm còn đang kịch liệt run rẩy kẹp lấy đầu ngón tay tôi mà bảo không có à.” Vừa nói, thành viên số 1 sờ ngón tay từ trên môi âm của Nam Khê một chút, mang theo một nắm nước bướm sền sệt màu trắng đi ra.
Anh đưa ngón tay dính nước bướm lên trước mặt Nam Khê rồi nói: “Vậy cô nói cho tôi biết, đây là cái gì? Chẳng lẽ là nước trái cây à?”
Nhìn thấy nước bướm của mình bày ra trước mặt, Nam Khê biết lời ngụy biện của mình đã không còn hiệu lực, cô chỉ có thể ở trong lòng thầm mắng mình, tại sao mình lại cao trào vậy? Hơn nữa trong vòng vài giây đã bị đầu lưỡi liếʍ đến cao trào, thật sự là quá mất mặt.
"Nhìn bộ dáng này của cô, giống như còn chưa thoải mái đi, đến đây, vểnh mông lên để lộ cái bướm hướng về phía tôi, ngồi lên côn ŧᏂịŧ của tôi.” Nam Khê nhìn côn ŧᏂịŧ to như cánh tay, lại có gân xanh nổi lên, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Trong lòng cô thoáng chần chừ một lúc, rồi quay đầu rời đi.