Lăng Hàn ngủ một giấc thì cơn say đã bớt đi, hắn ta nhìn xung quanh một vòng không biết là mình đã về chỗ ở chưa, định ngồi dậy kiểm tra nhưng phát hiện ra bất ổn, tay hắn vô lực, không thể nhấc lên nổi. Lăng Hàn biết bản thân đã bị ai đó bẫy, nhưng có thể là ai?
Lúc đó hắn đang uống rượu thì Xuân Yến xuất hiện, chẳng lẽ là cô ta?
Quả nhiên sau đó Xuân Yến xuất hiện như suy đoán của Lăng Hàn.
"Lăng gia, ngài tỉnh rồi!" Xuân Yến mặc chiếc váy ngủ hai dây bằng ren khiêu gợi, áo mỏng như phô bày hết thân thể cô ta. Cô ta lắc qua lắc lại đi đến bên cạnh Lăng Hàn.
"Cô muốn gì?" Lăng Hàn trực tiếp hỏi mục đích của Xuân Yến.
Xuân Yến nở một nụ cười xinh đẹp: "Lăng gia, ngài có thể nghĩ rằng tối nay Xuân Yến muốn làm người của ngài. Lăng gia, xin hãy thương xót Xuân Yến!" Cô ta ở trước mặt của Lăng Hàn cởi bỏ váy ngủ, chiếc váy bị tuột xuống đến gót chân, Xuân Yến trần trụi đến trước người Lăng Hàn cởi thắt lưng của hắn ta.
"Xuân Yến, cô nên biết hành động tự ý đêm nay của cô sẽ có hậu quả gì." Lăng Hàn không giận mà uy, giọng nói lạnh băng hướng về phía Xuân Yến.
Cô ta quả nhiên có hơi dừng hành động. Nói thật cô ta cũng có sợ Lăng Hàn nhưng cô ta muốn trả thù, cảm giác được nắm người khác trong tay quả thật rất đáng để thử. Vậy là Xuân Yến lại tiếp tục cởϊ qυầи Lăng Hàn, nhìn đồ vật gồ lên dưới lớp qυầи ɭóŧ Lăng Hàn mà Xuân Yến nuốt một ngụm nước bọt. Tại sao ả An Kỳ kia lại may mắn có được người đàn ông này như vậy, nhưng đêm nay cô ta sẽ làm Lăng Hàn thay đổi suy nghĩ.
Xuân Yến vươn đầu lưỡi chạm vào qυყ đầυ, cảm thấy Lăng Hàn đang hít sâu một hơi, cô ta cười khoái trá kéo qυầи ɭóŧ xuống để nhìn ngắm trọn vẹn cự long thô to.
Lăng Hàn quả thực đang cố kèm nén cảm xúc, nhưng không phải kɧoáı ©ảʍ mà là ghê tởm. Từ khi cùng An Kỳ hắn ta cảm thấy chỉ có An Kỳ mới làm hắn thoả mãn, mới đạt đỉnh cao vui sướиɠ, vả lại trước giờ Lăng Hàn hắn không chạm qua ai hai lần, lại còn là đồ vật mình đã tặng đi bị nhiều người thưởng thức qua.
"Xuân Yến, nếu bây giờ cô dừng tay thì ta sẽ xem như không có việc gì xảy ra. Mau thả ta ra!" Lăng Hàn vẫn kiên nhẫn mà thương lượng.
"Lăng gia, ngài không nghĩ rằng những gì Xuân Yến làm là vì thích ngài ư? Xin ngài hãy cho Xuân Yến được một lần thể hiện tình cảm của mình!" Xuân Yến mặc Lăng Hàn nói gì, cô ta cầm lấy dươиɠ ѵậŧ đang mềm nhũn bỏ vào trong miệng, đầu lưỡi cố gắng thấm ướt nó, làm mọi cách để lấy lòng.
Thế nhưng cố gắng một lúc lâu, miệng đã mỏi nhừ, nước bọt chảy xuống cằm mà vật kia vẫn không có động tĩnh. Xuân Yến không biết là do kĩ thuật bản thân có vấn đề hay Lăng Hàn có vấn đề.
Không được, dù sao đêm nay cô ta cũng không thể bỏ cuộc mà không có thu hoạch. Xuân Yến đành trèo lên người Lăng Hàn ngồi, dùng tiểu huyệt của mình ma sát, hi vọng cự long sẽ cứng lên.
"Lăng gia, ngài không muốn Xuân Yến sao, hãy cho vào Xuân Yến đi, nếu ngài muốn, Xuân Yến sẽ sinh một đứa con cho ngài."
Lăng Hàn cảm thấy cô ta đã điên rồi.
"Cô thật không biết xấu hổ đến độ đó sao. Xuân Yến, cô đủ tư cách sao? Cô không ngại bản thân bẩn nhưng Lăng Hàn này ngại. Con của ta sao có thể để người như cô sinh, nằm mơ đi!" Những lời nói hoàn toàn không khoan nhượng.
Nghe thấy bản thân bị chê bẩn, Xuân Yến tức giận: "Vậy sao, ngài chê tôi bẩn, là ai đã đẩy tôi vào con đường này, là ngài!
Tôi không đủ tư cách vậy thì ai đủ, là An Kỳ kia sao? Ha, Lăng Hàn ơi Lăng Hàn, ngài đã quá đề cao cô ta rồi. Chỉ tiếc là qua đêm nay cô ta sẽ trở nên giống như tôi, bị đàn ông chơi đến thân tàn ma dại. Ha ha!"
"Cô nói gì!" Lăng Hàn lúc này thật sự không còn bình tĩnh được nữa. An Kỳ của hắn rốt cuộc đã bị tính kế như thế nào, hắn muốn trở lại xem cô.
"Muộn rồi, bây giờ có lẽ cô ta đang nằm dưới thân thị trưởng Cao mà rêи ɾỉ, là do cô ta quyến rũ thị trưởng Cao. Thị trưởng Cao là người muốn ai thì sẽ mang bằng được người đó lên giường, tôi chỉ là giúp một tí sức lực để thành toàn cho họ. Lăng gia, ngài hãy quên cô ta đi!" Xuân Yến hả hê nói.
Ngón tay Lăng Hàn nắm chặt thành quyền, loại thuốc này có công hiệu cực lớn, cả một buổi Lăng Hàn cố tình làm cho Xuân Yến phân tán sự tập trung nhưng chỉ có mấy ngón tay là cử động được. Không được, An Kỳ của hắn không thể xảy ra chuyện gì được!
"Ta muốn uống nước, lấy cho ta một ly nước!" Lăng Hàn nói với Xuân Yến.
Đột nhiên thấy Lăng Hàn thay đổi thái độ, Xuân Yến nghĩ hắn đã đồng ý với cô vì vậy vui vẻ mà đi đến bàn rót một ly nước. Cô ta ân cần đỡ Lăng Hàn ngồi dậy rồi kê miệng ly vào.
Đây là chính thời điểm, Lăng Hàn một tay cầm lấy cổ tay Xuân Yến, một tay đập mạnh đầu cô ta vào thành giường đến khi Xuân Yến bất tỉnh.
Lăng Hàn ngồi trên giường thở hồng hộc, chỉ bấy nhiêu thôi mà hắn đã kiên trì dùng hết sức của mình, hắn phải trở lại chỗ của An Kỳ.
Nhìn thấy mảnh vỡ của ly nước lúc nãy, Lăng Hàn cầm một mảnh lên không chần chừ mà đâm thẳng vào đùi mình.