Lăng Dung cười nói:
-Còn có âm nhạc tuyệt vời đều do ai đó sáng tác, thật muốn đi lên thế giới trên mặt đất ngắm nhìn thử nha.
-Nhất định có thể đi.
Hứa Mạt ngồi ở bên cạnh Lăng Dung, ôm Yêu nhi, nhẹ giọng nói:
-Tôi từng nghe qua một bản nhạc, nhưng tôi chỉ có thể hát ngân nga, tiểu thư Lăng Dung có thể chơi được bản nhạc đó không?
-Tôi thử xem.
Tuy rằng Lăng Dung cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
-Ừm.
Hứa Mạt lên tiếng, theo sau là những tiếng khẽ ngân nga.
Đây là một trong những bản nhạc mà trước kia hắn từng yêu thích nhất, nghe đi nghe lại rất nhiều lần.
Một lúc sau, đôi mắt đẹp của Lăng Dung liền lộ ra một tía sáng kỳ dị, bản nhạc hay quá!
Trên gương mặt của cô hiện lên một chút kích động, nhưng không cắt ngang Hứa Mạt mà nhắm mắt lại lắng nghe.
Khi Hứa Mạt ngân nga xong, Lăng Dung tựa hồ như vẫn còn đắm chìm ở trong đó, không ngừng gật gật đầu, dường như đang ngân nga trong đầu.
-Hay quá, đây là bản nhạc hay nhất mà tôi từng nghe đó.
Lăng Dung kinh ngạc nói:
-Hứa Mạt, anh nghe được ở đâu thế? Tên nó là gì?
-Quên mất là nghe thấy ở đâu rồi, nhưng tôi nhớ rõ tên, nó có tên là Windy Hill.
Hứa Mạt lắc lắc đầu:
-Cô Lăng, cô có thể đàn không?
-Vậy anh hát thêm mấy lần nữa.
Lăng Dung nói.
-Được.
Hứa Mạt gật đầu, hai người lần lượt lặp lại, Lăng Dung cũng thử hát theo rất nhiều lần, bất tri bất giác thời gian đã trôi qua rất lâu.
-Hẳn là được rồi đó.
Lăng Dung nhẹ giọng nói.
-Ừm.
Hứa Mạt gật đầu.
Chỉ thấy Lăng Dung nhắm mắt lại, bắt đầu đánh đàn, một âm thanh cực kỳ duyên dáng truyền ra trong đêm tối, Hứa Mạt cũng nhắm mắt lại, trên mặt khi hiện lên nét tươi cười, khi thì lại xuất hiện vết đau thương.
Hắn hồi tưởng lại quá khứ của chính mình, những ngọn núi hắn đã leo, những con sóng lớn mà hắn đã chinh phục, bầu trời hắn từng bay, con đường hắn từng đi, những giấc mộng mà hắn theo đuổi và cả những khoảng thời gian tươi đẹp, hạnh phúc, vừa sợ hãi vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Người nhà của hắn, người yêu của hắn, bạn bè của hắn, sự nghiệp cực hạn của hắn, hết thảy mọi thứ đều đã tiêu tán theo gió, vĩnh viễn mất đi, kiểu đau lòng này là bi thương khắc tận vào đáy lòng, chỉ có hắn mới có thể hiểu.
Lăng Dung cũng chìm đắm trong tiếng nhạc, sau khi kết thúc, trên mặt hắn có nước mắt nhưng vẫn mở to mắt cười với cô,
-Hứa Mạt, tôi nhìn thấy rồi, tôi nhìn thấy thế giới trên mặt đất rồi, đẹp thật đấy.
Giọng nói của Lăng Dung có chút tan nát cõi lòng:
-Bản nhạc đẹp như vậy, sao tôi lại thấy đau lòng thế này.
-Bởi vì đó là sự đau lòng đến từ sâu trong nội tâm.
Hứa Mạt mở to mắt, trong lòng lại thở dài, cúi đầu nhìn thoáng qua em gái nhỏ đang ngủ ở trong lòng, Hứa Mạt thầm nghĩ, nên nói lời tạm biệt với quá khứ rồi!
...
-Bà Lộ Tây, bà càng ngày càng trông có tinh thần hơn rồi ạ.
-Tiểu thư Lâm Ny, quần áo trên người cũng thật phù hợp với khí chất của cô.
Tại tiệm tạp hóa, Hứa Mạt mỉm cười nói với vị hai khách hàng vừa mới bước vào.
-Chào cậu Hứa Mạt, trông cậu cũng có tinh thần nhanh nhẹn hơn rồi, có phải là lại cao thêm rồi không.
Một người già đầu bạc đeo giỏ đi mua sắm cười nói.
-Đúng là càng lớn càng đẹp trai. Ông chủ Ba Tư có nghĩ đến việc nhận con rể không thế.
Người phụ nữ trung niên đi cùng bà có cách ăn mặc ‘thời trang’ hơn, trên gương mặt có lớp make up nhẹ nhàng trang nhã, nghe được xưng hô từ miệng Hứa Mạt cũng lộ ra nụ cười.
-Bà Lộ Tây, tiểu thư Lâm Ny, mọi người cần mua gì vậy ạ?
Bạch Vi đứng bên cạnh cũng gọi theo, cô biết vì Hứa Mạt đã dạy cô rồi.
Bạch Vi có chút khâm phục Hứa Mạt, hắn có thể nhớ rõ tên của mỗi một vị khách đã từng tới đây, thậm chí còn biết cả thứ mà khách hàng yêu thích, nói chung là vô cùng lễ phép khiến cho đối phương cảm thấy vui vẻ.
Có đôi khi cô nghĩ thầm rằng, nếu cô cũng có thể có ‘ánh mặt trời’ giống như Hứa Mạt thì tốt rồi.
Hứa Mạt có thể cảm nhận được chính xác thay đổi của bản thân mình, từ lúc tiến vào thế giới này cho đến khi luyện cách hít thở, mỗi ngày hắn đều đang thay đổi.
Hoặc là nói hắn đang tiến hóa!
Dường như là có một cỗ năng lượng thần bí khiến cho não bộ và thân thể của hắn đồng thời tiến hóa, hắn có thể cảm nhận rõ ràng trí nhớ học tập đã mạnh hơn trước kia rất nhiều, ngày đó sau khi dạy Lăng Dung hát khúc Windy Hill, cô cũng thử dạy hắn cách đánh đàn, Hứa Mạt học được rất nhanh.
Tố chất trong thân thể đều đang tăng lên mỗi ngày.
-Hứa Mạt, tôi thu dọn xong rồi.
Lăng Dung ôm nhạc cụ đi xuống tầng, tay phải nắm lấy tay của Yêu nhi đã thay một bộ quần áo mới.
-Yêu nhi hôm nay trông xinh quá.
Hứa Mạt giơ tay ôm lấy Yêu nhi, cô bé liền cười rất vui.
-Đã cảm ơn tiểu thư Lăng Dung chưa vậy?
Hứa Mạt hỏi.
-Rồi ạ.
Yêu nhi gật đầu.
Lăng Dung liếc mắt nhìn Hứa Mạt một cái, rồi nhìn thoáng qua bộ quần áo cũ trên người hắn.
-Lăng Dung.
Bên ngoài truyền đến một giọng nói, Hứa Mạt xoay người liền trông thấy một chiếc xe ngựa đang từ xa xa chạy đến, Tinh Vân đang ngồi ở trên đó vẫy tay với Lăng Dung.
-Đến đây.
Lăng Dung lên tiếng, cười nói:
-Hứa Mạt, chúng ta đi thôi, chị Bạch Vi, trong tiệm nhờ cả vào chị ạ, nếu lần sau có cơ hội thì mình cùng đi nha.
-Không thành vấn đề, tạm biệt tiểu thư Lăng Dung.
Bạch Vi mỉm cười nói.
Lăng Dung cùng Hứa Mạt đi lên xe ngựa từ phía bên này, Tinh Vân ngồi cũng một chỗ với Lăng Dung, sau đó Lăng Dung ôm lấy Yêu nhi, còn Hứa Mạt thì ngồi cùng với người đánh xe ngựa ở phía trước bọn họ.
Sau khi ngồi lên xe ngựa, Hứa Mạt ngẩng đầu liền nhìn thấy Ba Tư lão gia đang đứng ở bên cạnh cửa sổ.
-Hứa Mạt, trên đường nhớ cẩn thận.
Ba Tư lão gia nhắc nhở Hứa Mạt.
-Ông chủ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cô Lăng Dung thật tốt.
Hứa Mạt gật đầu nói.