Mãn Cấp Lão Đại Tại Thế Giới Quỷ Dị

Chương 4: Mang thai người không phải là cô sao

Trừ linh sư nhiệm vụ chính là tiến vào thế giới thứ hai giải trừ vong linh oán khí, đưa vong linh vào luân hồi, nếu như gặp phải phi thường khó đối phó ác quỷ, có thể lựa chọn tiêu diệt nó, cũng chính là đem hồn phách đánh tan, để cho nó vĩnh viễn không được siêu sinh.

Kiều An sẽ biết thế giới thứ hai cùng trừ Linh Sư cái nghề nghiệp này, cũng là vô tình nghe những người trước kia làm việc cùng nhau nói qua.

Không ít người ghen tị trừ Linh Sư lương cao, nhưng công việc này cực kì khó khăn, mà tính nguy hiểm cực cao.

Nếu là chết tại thế giới thứ hai, may mắn ngất xỉu vài ngày hoặc vài tháng sẽ tỉnh lại, nếu vận khí kém một chút, rất có thể sẽ là người thực vật vài năm, hoặc là người thực vật cả đời.

Mặc dù mọi người đều yêu tiền, nhưng cũng không có nhiều người sẽ vì tiền mà không muốn sống.

Hơn nữa, cái kia thần bí phương pháp báo danh thông đạo, người biết cũng không nhiều, người bình thường cho dù thật sự muốn kiếm tiền bán mạng một hồi, cũng tìm không thấy thông đạo báo danh.

Mấy ngày nay vẫn ứng tuyển thất bại hoặc là một ngày làm việc đã bị sa thải, Kiều An không phải là không muốn đi ứng tuyển trừ linh sư cửu tử nhất sinh trong truyền thuyết này.

Đáng tiếc chính là một mực tìm không thấy báo danh thông đạo, không nghĩ tới hôm nay cái này nguyên chủ trà xanh khuê mật thế mà làm một chuyện tốt, cô khắp nơi tìm không được thông đạo báo danh, thế mà cứ như vậy đưa tới cửa! Vốn Tiết Nguyệt cho rằng mình còn phải tốn thêm chút thời gian mới có thể thuyết phục Kiều An.

Làm Kiều An đã từng tốt nhất khuê mật, nàng biết rõ Kiều An có bao nhiêu sợ quỷ, để cô tiến vào thế giới thứ hai, đây không phải là so gϊếŧ cô còn khó hơn.

Cô ta đều đã làm xong Kiều An không tiếp thu, sau đó mình hao hết miệng lưỡi thuyết phục chuẩn bị. Không nghĩ tới sau khi nghe được thông đạo báo danh thế giới thứ hai, Kiều An cư nhiên đoạt lấy danh thϊếp.

Nhìn thấy thao tác này Tiết nguyệt sửng sốt một chút. Mà lúc này, Kiều An cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, cư nhiên đối với cô ta lộ ra một nụ cười.

"Xem ra cô còn có lương tâm. Tôi đang cần chính cái này đâu, cô liền đưa tới cho tôi, trước kia vẫn cho rằng cô là trà xanh, là tôi hiểu lầm cô, nguyên lai cô không phải trà xanh, cô là Bạch Liên Hoa.”

Hình tượng Tiết Nguyệt ở trong lòng Kiều An bỗng nhiên tốt hơn nhiều, tối thiểu đã từ trà xanh thăng cấp thành bạch liên hoa.

Mà Tiết nguyệt lúc này phản ứng! A! ! Phi! Cô mới là Bạch Liên Hoa, cả nhà cô đều là Bạch Liên Hoa! Không tức giận, chỉ cần đem tiện nhân này ném vào thế giới thứ hai, còn sợ báo thù không được sao! Dám mắng cô ta là trà xanh Bạch Liên Hoa, cô ta nhất định phải làm cho tiện nhân này đẹp mắt.

Tiết nguyệt trong lòng mài đao xoèn xoẹt, Kiều An lại bởi vì rốt cuộc tìm được một công việc kiếm tiền nhanh mà tâm tình rất tốt.

"Nể tình cô giúp tôi tìm được thông đạo báo danh, về sau tôi đối với cô sẽ hạ thủ lưu tình, sẽ không đuổi tận sát tuyệt." Kiều An cho rằng, mình nói như vậy đã có vẻ rất rộng lượng.

Nguyên chủ chết cũng có cái này khuê mật một phần trách nhiệm, tuy rằng cô không có khả năng cứ như vậy buông tha cô ta, bất quá hạ thủ lưu tình vài phần vẫn có thể.

"Cái gì? Cô uống nhiều đi ngươi!" Vốn cho là Kiều An là cố ý trêu tức cô ta, hiện tại cô ta có thể xác định, Kiều An đây không phải uống nhiều quá, chính là gần đây bị đả kích quá nhiều, người đã điên rồi!

"Nể tình cô giúp tôi lần này, tôi mời cô ăn cơm tối, trong căng tin trường học trong vòng 10 tệ, tùy tiện ăn." Kiều An tự nhận mình không phải là người chiếm tiện nghi, người ta giúp cô tìm được một công việc, vẫn nên mời một bữa cơm.

Kiều An toàn thân trên dưới chỉ có năm trăm khối, rất hào khí mời ăn bữa cơm căng tin 10 tệ. 10 Khối tiền? Còn căng tin? Đây là đuổi xin cơm à!

"Làm sao có chuyện để cho cô mời khách, không bằng để tôi mời đi, cô bây giờ trôi qua cũng không dễ dàng, trong nhà còn nợ mấy trăm vạn đây, tiền này có thể tiết kiệm liền tiết kiệm, đi thôi, chúng ta liền đi căng tin ăn cơm." Tiết Nguyệt tròng mắt vừa chuyển, lại nghĩ đến một chủ ý có thể khiến Kiều An xuống đài không được.

Dám dùng thức ăn nhanh 10 tệ để nhục nhã cô ta, cô ta nếu là không trả thù trở về, cô ta sẽ không gọi là Tiết Nguyệt.

"Này làm sao không biết xấu hổ." Thật cảm động, có thể tiết kiệm 10 Khối đâu!

"Có cái gì ngượng ngùng, hai chúng ta ai là gì a, đi thôi, đi ăn cơm.” Cô cũng chỉ xứng đáng với các bữa ăn giá rẻ trong căng tin thôi.

Bị miễn phí bữa tối thuyết phục, Kiều An cầm di động liền đi theo Tiết Nguyệt đến căng tin. Gần đây Kiều An ở trường coi như là người nổi tiếng, ảnh chụp được đăng tải lên diễn đàn trường học, còn bị mọi người các loại bôi đen.

Trong trường học không ít người không rõ chân tướng, đều rất xem thường Kiều An, cảm thấy cô làm cho sinh viên đại học mất mặt.

Vừa bước vào phòng ăn của học sinh, Kiều An đã cảm thấy không ít học sinh đối với cô chỉ trỏ.

Bất quá Kiều An cũng không thèm để ý, người sống ở mạt thế, lại có ai sẽ quan tâm ánh mắt của người khác. Cái gì cũng sẽ không có bằng một gói mì ăn quan trọng.

Nếu đã có người mời khách, Kiều An cũng không khách khí, tự gọi cho mình ba mặn hai chay, lại múc đầy một bát cơm lớn.

"Nhiều như vậy cô ăn hết không?" Tiết Nguyệt nhìn Kiều An bưng đầy một khay thức ăn lớn, giật mình kêu lên.

Đây không phải là lần đầu tiên cô ta và Kiều An cùng nhau ăn cơm, Kiều An sức ăn cũng không lớn, vì bảo trì dáng người, mỗi lần ăn cơm đều chỉ ăn một chén nhỏ cơm, khi nào Kiều An biến thành có thể ăn như vậy!

Chẳng lẽ thật sự là đả kích quá lớn, cho nên hóa bi phẫn thành sức ăn?

“Cái này có là gì, lại nhiều hơn nữa cũng ăn được." Tại mạt thế, ai sẽ ngại đồ ăn quá nhiều.

Tiếp theo, Kiều An biểu diễn cho Tiết Nguyệt một lần phiên bản trực tiếp của Đại Dạ Dày Vương ăn phát sóng.

Tiết nguyệt nhìn xem Kiều An lần lượt đi thêm đồ ăn thêm cơm, cả người đều là mộng bức, Kiều An đây là thật tự bạo không có chí tiến thủ? Đây ngược lại là tin tức tốt, lát nữa trở về nói cho Thẩm Hiểu Huân, chỗ tốt khẳng định không thể thiếu!

"Trời ạ! Kiều An ăn thật khỏe! Hai ngày trước nghe một người bạn trong phòng ngủ của chúng tôi nói rằng Kiều An bây giờ rất có thể ăn, không nghĩ tới cô ta thế mà có thể ăn thành dạng này!"

“Cách ăn uống như vậy, sẽ không là đã sinh cái gì bệnh đi?"

"Tôi thấy là cô ta cảm thấy quá mất mặt, cho nên lợi dụng ăn uống để làm tê liệt chính mình.”

"Tôi nghe nói những người mang thai sức ăn sẽ biến nhiều hơn, cô ta sẽ không là! ! "

"Cái gì! Kiều An mang thai!"

"Cậu ồn ào cái gì đâu! Tôi chỉ nghi ngờ! Cậu đừng ra ngoài nói chuyện lung tung.”

Tiết Nguyệt vừa vặn nghe được thanh âm có người hoài nghi Kiều An mang thai, tròng mắt vừa chuyển, ánh mắt trong nháy mắt thay đổi.

"An An, cậu nói thật với tôi, cậu có phải hay không có?" Tiết Nguyệt ra vẻ cẩn thận hỏi.

"Mang thai? Không có a." Kiều An lơ đễnh tiếp tục ăn.

"Cậu cũng đừng giấu tôi, cậu nếu là không có mang thai, làm sao lại trở nên có thể ăn như vậy, mau nói cho tô biết cha đứa bé là ai? Tôi nhất định giúp cậu lấy lại công đạo." Nói đến đòi công đạo thời điểm, Tiết Nguyệt cố ý tăng âm lượng, để cho chung quanh mấy bàn học sinh đều có thể nghe được.

"Tôi không có mang thai, mang thai người không phải là cô sao." Kiều An tiếp tục vùi đầu ăn, dành thời gian trả lời một câu.

"Cái gì! Kinh thiên đại dưa a! Tiết Nguyệt cư nhiên mang thai!"

"Không phải đâu! Tiết nguyệt thanh thuần như vậy, làm sao có thể chưa kết hôn mà có đã mang thai! "

“Ta tương đối tò mò cha của đứa bé là ai, không biết là sát vách trường học hotboy hay là nào đó đại gia.”

"Cậu đừng nói bậy, tôi khi nào mang thai!” Tiết Nguyệt trong lòng hoảng hốt, trên mặt giả dối thân thiết lập tức giả bộ không được nữa.