Trong giờ học Sở Nhược Du đang làm bài đột nhiên bị Hứa Phỉ gọi vào văn phòng. Nguyên bản còn có chút nghi hoặc nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Sương cô liền hiểu rõ một chút.
Lâm Sương mặc ưu nhã, giơ tay nhấc chân nhìn xem đều là phong tình, cô lễ phép đối với Hứa Phỉ nói một tiếng cảm ơn, cũng đưa ra yêu cầu:
“Ta có thể cùng nàng nói chuyện một mình được không?”
Hứa Phỉ đương nhiên sẽ không cự tuyệt, đang lúc hắn muốn trả lời Sở Nhược Du lãnh đạm lên tiếng:
“Không cần.”
Sắc mặt Lâm Sương vài phần khó coi. Hứa Phỉ có chút xấu hổ, trong lúc nhất thời đi cũng không được, không đi cũng không được. Cũng may Sở Nhược Du tiếp tục nói chuyện:
“Thầy Hứa, bà ấy không phải mẹ của em, mẹ của em đã sớm chết. Hy vọng thầy về sau không vì những chuyện râu ria nhỏ nhặt mà quấy nhiễu em học tập.”
Lâm Sương vẫn luôn cho rằng chính mình công phu nhẫn nhịn rất tốt nhưng nghe đến con gái ruột của chính mình làm trò trước mặt nói cô đã chết, một cổ tà hoả đột nhiên xông ra, ngữ khí nói chuyện đều vài phần bén nhọn:
“Sở Nhược Du, con chính là nói chuyện đối với mẹ như vậy?”
Cùng người không biết xấu hổ giảng đạo lý, nhiều lời một câu đều lãng phí thời gian. Sở Nhược Du am hiểu rõ ràng đạo lý này, cô quay đầu liền đi.
Lâm Sương bị ánh mắt lạnh lẽo của Sở Nhược Du đâm vào có chút khó khăn chịu đựng, cô bỗng nhiên ý thức được con gái vâng vâng dạ dạ thật sự thay đổi, trở nên phản nghịch, trở nên không hề nghe lời cô nói. Trong lòng cô phóng đại khủng hoảng vô hạn, lập tức âm thanh nhỏ nhẹ:
“Nhược Nhược, mẹ chỉ xin con một lần cuối cùng này thôi, cầu xin con giúp mẹ.”
Thấy Sở Nhược Du bước chân tạm dừng, cô cũng mặc kệ có người bên cạnh hay không, có thể mất mặt không.
“Con nghỉ học đi.”
Hứa Phỉ: “…….”
Có thể đến Thị Trung học tập chỉ cần bản thân không lười nhác thì có tiền đồ tốt dễ như trở bàn tay, mở miệng răng trắng một câu ép người thôi học, thật sự thất vọng. Hiện tại hắn tin tưởng lời nói của Sở Nhược Du. Dù sao mẹ kế cũng không ác độc như vậy, càng không nói là mẹ ruột. Lui một vạn bước, nếu là mẹ ruột không tốt bằng đã chết.
Sở Nhược Du cũng chán nản nghe thêm, lập tức đi ra văn phòng. Lâm Sương suýt nữa thở không ra hơi. Hứa Phỉ không biết như thế nào nhìn bóng dáng của cô, càng xem càng thấy cô tịch, hắn mặt không biểu tình đối với Lâm Sương nói:
“Ta sẽ dặn dò bảo vệ về sau không cho phép người lại đến quấy rầy Sở Nhược Du.”
Cho dù Lâm Sườn có phải mẹ ruột Sở Nhược Du hay không, chuyện này đã không còn quan trọng.
“Yêu cầu người mau rời khỏi.”
Nói xong hắn vội vàng đuổi theo Sở Nhược Du. Hứa Phỉ vắt hết óc tưởng tượng mở miệng an ủi, cũng tỏ vẻ chính mình xin lỗi nhưng lời nói đến bên miệng lại biến thành:
“Chuyện linh tinh trên diễn đàn thầy sẽ mau chóng tìm người quản lý giúp người xoá hết, em ngàn vạn đừng áp lực về kỳ thi tháng, phát huy như bình thường liền tốt.”
Nói xong hắn hận không thể đánh chính cái miệng của mình. Đúng là cái hay không nói, lại nói cái dở, nói chuyện lại đè trên miệng vết thương rải muối.
Sở Nhược Du có thể cảm nhận được hảo tâm của Hứa Phỉ, đối với cô mà nói tình cảm thiệt tình thực lòng là trân quý nhất, cô dừng bước chân:
“Thầy Hứa không cần.”
“Có cái tin tức em muốn nói cho thầy, năm nay danh ngạch thi đua vật lý, hoá của trường học đều ván đã đống thuyền là có tên em.”
Hứa Phỉ nháy mắt dại ra. Sở Nhược Du nói mỗi chữ hắn đều nghe hiểu nhưng lại không hiểu ý. Danh nghạch thi đua từ trước đến nay bị học sinh cao tam (lớp 12) cầm giữ trong tay, đương nhiên học sinh cao nhị (lớp 11) đủ ưu tú cũng được chọn vào. Nhưng học sinh cao một (lớp 10) còn không có tiền lệ.
Nếu Sở Nhược Du nói đều là thật sự vậy cô đồng thời muốn tham gia toán lý hoá 3 hạng mục thi đua.
Trong lòng Hướng Phỉ cuốn lên sóng to gió lớn. Vậy thì kỳ thi tháng vớ vẩn tính là cái rắm.