Triệu Kiến An không kiên nhẫn được, đơn giản thô bạo trực tiếp đề cập ý đồ:
“Lần này danh sách toán học, vật lý thi đua toàn quốc, Thị Trung nhường ra mỗi một môn hai cái danh ngạch, ta chỉ cần có Sở Nhược Du, đương nhiên học bạ của nàng cần thiết phải trong sạch.”
“Không cần có kè mặc cả cùng ta, ngươi chỉ cần nói đáp ứng hay không đáp ứng?”
Nghe đến điều kiện như cắt đất đền tiền có lợi cho mình, Chu Hùng suýt nữa thì thất thố, danh ngạch thi đua đối với trường học có tầm quan trọng như thế nào không cần nói cũng biết, hô hấp của ông trở nên dồn dập. Cùng với 4 cái vị trí trong danh ngạch so sánh, Sở Nhược Du chỉ là cái rắm. Chung quy không thể chịu được dụ hoặc này ông ta lập tức đáp ứng:
“Ta đồng ý.”
Nghe vậy phía sau lưng Triệu Kiến An đang căng chặt thoáng lơi lỏng, lấy ra giấy tờ sớm đã chuẩn bị lập tức thúc giục Chu Hùng ký tên đóng dấu. Hết thảy sau khi mọi việc đã an bài, ông mới hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra.
Chu Hùng nhặt được tiện nghi, nói chuyện vô cùng đắc ý:
“Về sau người liền biết cái gì gọi là một lần vô ý thua hết cả bàn cờ.”
Ông ta từ trên cao nhìn xuống liếc liếc mắt nhìn Sở Nhược Du:
“Học sinh này phẩm hạnh ti tiện, người căn bản không đáng làm như thế.”
Triệu Kiến An lười cãi lại, đâu là trân châu cùng đâu là mắt cá, thời gian dài sẽ có thể cho ra đáp án, ông chỉ lãnh đạm nói:
“Nếu em ấy đã là học sinh Thị Trung liền không nhọc phiền người bao biện dạy bảo thay chúng ta.”
“Không.”
Tống Hoan Hoan vừa nói chuyện.
Thu được tin nhắn của Chu Hùng cô lập tức liền chạy ra khỏi phòng học, trước mắt hô hấp còn chưa hồi phục bình thường liền nghe được Triệu Kiến An bảo vệ Sở Nhược Du.
“Thầy đừng bị nàng che mắt, cô ta trong kỳ thi gian lạn, căn bản không phải học sinh tốt.”
Cặn bã như Sở Nhược Du, dựa vào cái gì có thể qua Thị Trung học.
Thấy ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người mình, bản thân Tống Hoan Hoan khẳng định gật đầu, biểu tình cực kỳ chân thành:
“Đó là sự thật, em không có nói sai.”
Sở Nhược Du hai tay ôm ngực, biểu tình lạnh lùng. Khoảnh khắc Tống Hoan Hoan xuất hiện một cổ cảm xúc mãnh liệt không thể khống chế tuôn trào, suýt chút nữa làm cô không đứng vững, cô biết đây là cảm xúc của nguyên chủ mãnh liệt không cam lòng.
“Người yên tâm, ta sẽ lấy lại công đạo cho người.”
Sau khi lẩm bẩm cơ hồ cảm giác hít thở không thông mới dần dần biến mất.
“Gian lận.”
Sở Nhược Du chậm rãi thở ra một hơi, giờ phút này ánh mắt che kín sắc bén thay thế cho nguyên bản đôi mắt trong veo, khí thế bức người, cô thong thả mà đi đến trước mặt Tống Hoan Hoan:
“Người xác định?”
Tống Hoan Hoan không chịu khống chế mà lùi một bước về phía sau. Cảm giác đáng chết kia lại tới nữa. Cô quật cường mà đối diện:
“Ta xác định.”
Sở Nhược Du bỗng nhiên cười rộ lên. Theo sau cô gằn từng chữ:
“Có ai đã nói với người là đề toán học thi Olympic ta đều có thể làm đạt tối đa điểm, sao có thể đi chép một phần có trăm ngàn chỗ hở đáp án?”
Chu Hùng bỗng nhiên ngẩng đầu, nếu Sở Nhược Du nói đều là sự thật, cơ tim của ông giống như có chút tắc nghẽn.
Ném dưa hấu nhặt hạt mè a!
Vì cái gì mà tin tức quan trọng như vậy trước nay ông không biết?
Không không không, nhất định là giả.
“À còn có, tuy rằng đáp án trên tờ giấy mười phần nhỏ thái quá nhưng ai kêu ta đã gặp qua là không quên được đây, ta không chỉ có có thể xác định đó là chữ viết của người, còn có thể viết ra một phần giống nhau như đúc. Nếu như người còn kiên trì bôi nhọ ta, vậy kêu giáo viên đem bài thi lấy ra, chúng ta ngay tại đây thẩm tra đối chiếu.”
Mặt Tống Hoan Hoan “Bá” trở nên trắng bệch. ( bị một cái tát đáng đời)
Sở Nhược Du nhìn Tống Hoan Hoan bị đánh cho bộ dáng tơi bời chật vật, lời nói càng cuồng ngạo mà có tính công kích:
“Người làm sao dám a?”
Cô một chút cũng không cảm thấy mình quá mức, so với Tống Hoan Hoan đã từng làm chỉ là gặp sư phụ thôi. Tống Hoan Hoan lòng tự trọng kiêu ngạo bị đả kích vỡ nát, nàng khó khăn mà khóc lên, cuối cùng chỉ có thể hung tợn nói:
“Lâm Sương sẽ không bỏ qua cho người.”
Ngoại trừ Lâm Sương cô không biết còn có cái gì làm khó được đối phương.