Đại La chủ phong.
Lục Trường Sinh cũng không biết chuyện gì xảy ra, thế mà đột phá đến Luyện Khí trung kỳ.
Nói thật, hắn vốn cho rằng mình đột phá đến giai đoạn tiếp theo còn cần một đoạn thời gian.
Không nghĩ tới vậy mà nhanh như vậy đã đột phá đến Luyện Khí trung kỳ.
Đây quả thực là một cột mốc lịch sử đáng ăn mừng mà.
Tính toán thời gian một chút, trước sau cũng chỉ mới nửa tháng.
Nói cách khác, nửa tháng nữa mình liền có thể đột phá đến Luyện Khí hậu kỳ? Nửa tháng nữa liền Luyện Khí viên mãn? Rồi hơn nửa tháng nữa liền Trúc Cơ? Không cần một năm, mình liền có thể phi thăng thật?
Lục Trường Sinh lâm vào trong ảo tưởng.
Hắn rất kích động, cũng rất phấn chấn.
Mình quả nhiên không phải củi mục không tu luyện được.
Nhưng mà đúng lúc này.
Có đệ tử thông báo, Lý Xuân tới.
"Để hắn vào đi."
Tâm tình vô cùng tốt, ý cười trên mặt Lục Trường Sinh cũng đậm hơn một chút.
"Sư đệ Lý Xuân, bái kiến Đại sư huynh, chúc mừng Đại sư huynh đã đột phá cảnh giới!"
Lý Xuân mặc dù hơi khờ, nhưng cũng không ngu, vừa vào cửa liền dập đầu, sau đó mấy lời hay ho trong miệng không ngừng tuôn ra.
"Đan dược luyện thế nào rồi?"
Lục Trường Sinh không để ý đến mấy lời vuốt mông ngựa của Lý Xuân, mà là hỏi thăm tình huống Vãng Sinh Cực Nhạc Hàng Ma Đan.
"Sư huynh nhìn nè!"
Lý Xuân xuất ra một viên đan dược màu đỏ nhạt, hơn nữa đan dược còn tản mát ra mùi thơm, nhìn bộ dáng thì giống Bổ Huyết Đan.
"Làm sao lại có hình dạng này?"
Lục Trường Sinh có chút hiếu kỳ.
"Sư huynh, là như vầy, lúc sư đệ luyện đan, bỗng có ý tưởng đột phát, nếu viên đan dược này đã ném ra ngoài là nổ người, vậy không bằng liền thêm một chút Huyết Khí Thảo, như thế còn có thể mê hoặc địch nhân."
"Sư huynh nhìn nè, giả thiết lúc chúng ta chiến đấu, ta đột nhiên lấy ra viên đan dược này, huynh sẽ cảm thấy ta đang muốn nuốt đan dược chữa thương đúng không?"
"Cho nên sư huynh chắc chắn sẽ xông tới cắt đứt ta nuốt đan dược, chính vào lúc đó, ta trực tiếp đem đan dược ném qua, thế là "Bùm" một tiếng, sư huynh thấy hợp lý không?"
Lý Xuân tràn đầy hưng phấn nói.
Mà Lục Trường Sinh sau khi nghe xong lời này của Lý Xuân, cả người không khỏi rơi vào trầm tư.
Một lát sau, Lý Xuân có chút khẩn trương, lo rằng bản thân tự cho mình là thông minh, sắp bị Lục Trường Sinh khiển trách.
Nhưng mà sau một khắc, Lục Trường Sinh lấy lại tinh thần, không khỏi tán thưởng: "Hay!"
Mẹ nó chứ, thằng này đúng là một nhân tài mà.
Biện pháp này mà cũng có thể nghĩ ra được.
Hơn nữa còn có luận điểm rõ ràng, hay thật, rất hay, quá hay! Cực kỳ hay đấy!
Thử nghĩ một chút, nếu thật sự gặp phải địch nhân, mình xuất ra viên đan dược này, làm bộ muốn nuốt, địch nhân chắc chắn phải xông lên cản trở, lúc này mình trực tiếp ném ra cái viên "Đan Nổ" này, có cái chó mà phòng bị được đấy.
Hay!
Hay!
Hay lắm!
Chính là loại cảm giác này!
Giờ phút này, cảm giác của Lục Trường Sinh đối với Lý Xuân đã sinh ra biến hóa cực lớn. Vốn cho rằng gã là một đệ tử chất phác, không nghĩ tới vậy mà xấu bụng như thế, rất tốt, phải đem Lý Xuân ghi vào sổ đen, cẩn thận đề phòng một chút mới được.
"Sư huynh, có muốn xem thử uy lực một chút không?"
Lý Xuân còn không biết hình tượng của mình trong lòng Lục Trường Sinh đã sinh ra biến hóa cực lớn, vẫn còn đang giật dây Lục Trường Sinh đi thử một lần uy lực.
"Ngươi chưa có thử sao?"
Lục Trường Sinh hiếu kỳ nói.
"Trưởng lão luyện đan nói viên đan dược này có linh khí bên trong quá cuồng bạo, chỉ cần rót vào một tia linh khí, thì có khả năng sẽ nổ, mà uy lực sinh ra lại rất lớn, làm chúng ta không dám thử bậy."
Lý Xuân trả lời như vậy.
"Vậy được, cứ thử một lần đi."
Lục Trường Sinh trực tiếp đứng dậy, sau đó mang theo Lý Xuân đi tới một chỗ không người.
Đại La Thánh Địa rất lớn, lớn như một thành trì vậy, vị trí chỗ Lục Trường Sinh đang đứng rất hoang tàn vắng vẻ.
Sau đó Lục Trường Sinh lấy ra một viên Vãng Sinh Cực Nhạc Hàng Ma Đan, đưa cho Lý Xuân, nói: "Ngươi đi thử một chút xem."
"Đệ á?" Lý Xuân sửng sốt một chút, nhưng suy nghĩ một chút liền không còn do dự, cầm viên đan dược này trực tiếp ném ra ngoài, gã rót vào linh khí đủ để bắn viên đan dược ra ngoài ngàn mét, nhắm ngay vào một tòa núi nhỏ.
Rất nhanh, sóng linh khí kinh khủng xuất hiện.
Ầm ầm!
Như đất rung núi chuyển.
Uy lực này quả là khủng bố ngập trờ.
Ngoài mấy ngàn mét, Lục Trường Sinh vẫn có thể cảm nhận được chấn động mạnh mẽ, thập nhị phẩm Thanh Liên tự động hiển hiện, ngăn cản lực trùng kích đáng sợ.
Một đám mây hình nấm kinh khủng xuất hiện.
Giờ này phút này, trong chu vi ngàn mét, trực tiếp bị nổ ra thành một cái lỗ thủng lớn, toàn bộ linh khí bị rút khô, tạo thành một cái lĩnh vực chân không.
Mấy chục toà núi nhỏ xung quanh, toàn bộ bị phá hủy, ngay cả cặn bã cũng không còn.
Cảnh tượng khủng bố như thế, cũng hấp dẫn không ít người trong Đại La Thánh Địa.
Nhưng sau khi thấy là Lục Trường Sinh, thì từng kẻ đều thu hồi ánh mắt.
Mấy ngày nay Lục Trường Sinh không có việc gì là lại đi hủy núi, đám người sớm đã nhìn quen.
"Mạnh! Đúng mạnh!"
Trong ánh mắt Lục Trường Sinh toát ra vẻ kinh ngạc, uy lực này quả thực là quá mạnh.
Mà Lý Xuân thì trốn sau lưng Lục Trường Sinh, sau khi thấy cảnh này, cũng nháy mắt trợn mắt hốc mồm.
"Uy lực này có thể nổ chết tu sĩ Kim Đan không?"
Lục Trường Sinh hỏi thăm Lý Xuân.
"Đâu chỉ tu sĩ Kim Đan chứ, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng gánh không nổi đâu, sư huynh, huynh thật là mạnh."
Lý Xuân cũng không biết nên nói cái gì, một viên đan dược nho nhỏ, vậy mà có thể tạo thành uy lực khủng bố như vậy, cái này quá mức đáng sợ.
"Tu sĩ Nguyên Anh cũng cũng không gánh nổi? Rất tốt, Lý sư đệ, việc này phải giữ bí mật đấy, với lại nhớ luyện thêm loại đan dược này, sư huynh lúc ra ngoài xuống núi, cần phải có ít đồ phòng thân!"
Lục Trường Sinh vừa lòng thỏa ý.
Có loại đan dược này, đi ra ngoài còn sợ cái gì.
Gặp phải địch nhân, liền ném qua một viên Vãng Sinh Cực Nhạc Hàng Ma Đan, thế là không còn chuyện gì rồi.
Nếu một viên không được, vậy thì mười viên, trăm viên.
"Sư huynh, loại đan dược này cần có dược liệu vô cùng trân quý, chỉ sợ không thể sản xuất số lượng lớn."
Lúc này, Lý Xuân mở miệng, báo cáo nhược điểm không thể sản xuất số lượng lớn của loại đan dược này."
“Không thể sản xuất số lượng lớn?”
Lục Trường Sinh không khỏi kinh ngạc.
"Vâng, luyện chế một viên đan dược dạng này, là ngang với luyện chế một viên Trúc Cơ Đan hoàn mỹ, nhưng nếu mà Đại sư huynh cần, cũng không phải là không được, nhưng số lượng sẽ không quá nhiều, nhiều nhất chỉ có thể luyện chế 500 viên."
Lý Xuân nói như vậy.
"500 viên?"
Tỉ mỉ ngẫm lại, 500 viên cũng được, một viên liền có thể nổ chết một tu sĩ Nguyên Anh, nếu như gặp phải cường giả, vậy liền 10 viên, nếu mạnh hơn nữa, 100 viên ném qua luôn, hẳn là có thể tạo thành một chút thương tổn chứ nhỉ?"
"Lý sư đệ, đây là Đại La cổ lệnh, trước khi huynh xuống núi, luyện chế 1000 viên cho huynh, nếu việc này làm xong, sư huynh sẽ có thưởng lớn."
Lục Trường Sinh mở miệng nói.
Chỉ có thể luyện được 500 viên sao, vậy thì phải tăng chỉ tiêu, đến lúc đó biết đâu chế ra được 700 viên thì sao, như thế càng ổn nha.
Thế giới bên ngoài quá hung hiểm, mình cũng nên có chút thứ phòng thân mới ổn.
"Sư đệ nhất định sẽ dốc hết toàn lực, đa tạ sư huynh ưu ái."
Lý Xuân nghe xong lời này, lập tức vui mừng phấn khởi.
Song rất nhanh, Lý Xuân lại nhịn không được mở miệng hỏi: "Sư huynh, cái đan này gọi là gì đây?"
Gã hỏi như vậy.
"Vãng Sinh Cực Nhạc Hàng Ma Đan."
Lục Trường Sinh hồi đáp.
"Sao dài quá vậy, sư huynh à, cái đan dược này uy lực mạnh như thế, không bằng gọi nó là "Đan Nổ" cho êm tai đi."
Lý Xuân nói như vậy.
Mà Lục Trường Sinh thì hơi sững sờ, ngay sau đó liền quay đầu bỏ đi, không để ý đến cái tên thô tục Lý Xuân này.
"Đan Nổ" á?
Vậy sao không gọi là "Đan Lựu Đạn" luôn đi?
"Đan Hạt Nhân"?
"Tên Lửa Đạn Đạo Hạt Nhân Đan?
Không có học thức, thật đáng sợ!