Tổng Tài Tàn Khốc: Dưỡng Yêu

Chương 91: Quay trở lại Bạch trà thành

Ánh sáng khoang máy bay riêng của Tề Yến Thanh được giảm xuống mức thấp nhất, những cánh cửa sổ được đóng lại để giảm thiểu ánh sáng từ bên ngoài, gió từ điều hòa cũng được giảm xuống chỉ đủ làm cho không gian không quá bí bách. Mùi hương sả chanh quen thuộc cùng mùi rượu mạnh lan tỏa trong không gian, cảm giác giống như đang ở trong một quầy bar thượng hạng với tiếng nhạc cổ điển vang lên rất êm dịu…

Không gian rất yên ắng, yên tới mức có thể nghe thấy tiếng thở đều đặn của ngời con gái đang thiêm thϊếp trong lòng hắn lúc này.

Thiên Ân chui dưới lớp chăn bông mềm mại, cuộn tròn trong lòng Tề Yến Thanh, ngủ say sưa như một đứa trẻ. Gương mặt cô áp lên l*иg ngực ấm nóng vạm vỡ, qua lớp vải âu phục mềm mại như nhung, làn da non mềm của cô thoải mái cọ cọ. Tề Yến Thanh ngả người trên ghế, cánh tay phải của hắn ôm lấy thân thể mềm mại của cô như vỗ về một đứa trẻ, bàn tay trái vuốt mái tóc mềm mại như một dòng thác, ánh mắt sâu thẳm tĩnh lặng của hắn nhìn chiếc băng cá nhân trên trán cô, vết thương đang lành miệng trên môi cô và gò má bầm tím đang tan máu kia, l*иg ngực vừa đau đớn vừa tức giận.

_ Đã điều tra xong chưa?

Thanh âm lạnh lùng vang lên với âm lượng nhỏ hơn thường ngày. Rõ ràng hắn không muốn đánh thức người con gái đang nằm trong lòng hắn mà ngủ mê mệt kia khi những ngón tay đã quen với sự cứng rắn của cò súng lại có thể nhẹ nhàng tới vậy, vuốt ve những lọn tóc mềm mại của cô.

_ Thuộc hạ đã tra hỏi đến ba lần toàn bộ nhân viên của khách sạn! Bọn họ hoàn toàn không có mối liên hệ gì với tên sát thủ kia. Còn nhân viên vốn được giao nhiệm vụ đưa đồ ăn cho tiểu thư thì xác đã được tìm thấy ở ống đổ rác phía sau khách sạn. Hắn gϊếŧ anh ta rồi ném qua đường dẫn chất thải, sau đó lấy quần áo của anh ta để cải trang.

Tề Yến Thanh nheo mắt lại, hít một hơi thật sâu. Ánh mắt vẫn không dời khỏi thiên Ân khi nghe Kính Hàm nhỏ giọng báo cáo.

_ Về thân thế của tên sát thủ. Hắn có biệt danh là “ Đầu bếp ” vì luôn gϊếŧ người bằng những lưỡi dao làm bếp. Mẹ hắn là một người phụ nữ gốc Rumani đơn thân, không ai biết cha hắn là ai. Thuộc hạ đã cho người tìm hiểu, nhưng mẹ hắn đã chết cách đây 5 năm vì bị cắt cổ, và thủ phạm chính là hắn!

Những lời nói thốt ra khiến Kính Hàm lợm giọng. Anh vốn dĩ cũng là một sát thủ chuyên nghiệp, nhưng việc tên sát thủ kia lấy đi mạng sống của chính những người sinh thành ra hắn kia quả thật khiến cho anh buồn nôn.

_ Còn người tài xế xe tải đó, ông ta bị một viên đạn từ khẩu súng bắn tỉa chuyên dùng cho lực lượng đặc nhiệm của Mĩ, mỗi khẩu súng bán ra đều có mã số đi kèm với số lượng tối thiểu. Thuộc hạ đang điều tra nguồn gốc của viên đạn được lấy ra từ trong não của ông ta. Còn danh tính của ông ta thì không có gì đặc biệt, chỉ là một người đàn ông làm công việc vận chuyển sữa cho một nhà máy, có một gia đình hạnh phúc với một người vợ và 2 con gái. Vợ và con gái ông ta hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra và họ từ chối cung cấp thông tin. Thuộc hạ đã cho người theo sát 24/24, nhưng dường như đúng là bọn họ không hề biết việc chồng mình tại sao đột nhiên lại bị ám sát.

_ Được rồi!

Tề Yến Thanh gật đầu, thanh âm có chút cứng nhắc vang lên nhìn Thiên Ân cau mày trong cơn mộng mị rồi dụi dụi vào l*иg ngực hắn, đôi môi căng mọng hé mở và vẫn thở đều đặn.

_ Thay toàn bộ ekip của khách sạn, kể cả ban lãnh đạo. Ngay tuần tới tôi muốn một Le Mio toàn bộ là người mới và phải được kiểm tra nhân thân rõ ràng!

_ Thuộc hạ sẽ tiến hành ngay!

Kính Hàm cúi đầu cung kính, ánh mắt của Tề Yến Thanh nhìn về phía anh, cái nhìn sắc lạnh đầy toan tính và khát máu, cái nhìn đã rất lâu rồi anh không bắt gặp khiến anh sởn gai ốc.

_ Việc tôi đưa Ân nhi về Le Mio hoàn toàn không hề nằm trong kế hoạch từ trước, vậy mà tổ chức B vẫn biết. Điều này chứng tỏ trong nội bộ những người hôm nay cùng tôi đến Paris có nội gián!

Kính Hàm im lặng, hàng lông mày của anh cau chặt lại. Phản ứng điềm tĩnh trước ánh nhìn sắc lạnh của Tề Yến Thanh.

_ Kính Hàm...! Cậu đã theo tôi hơn 10 năm nay, tình nghĩa thân thiết hơn cả ruột thịt. Tôi vẫn hoàn toàn tin tưởng cậu! Cậu biết chứ?

_ Thuộc hạ luôn ghi khắc trong lòng!

Kính Hàm cúi đầu nói, thanh âm đều đặn vang lên, không một chút run sợ, mặc kệ ánh nhìn như xoáy sâu vào tận xương tủy của hắn chiếu xuống anh.

_ Cậu luôn là một người thông minh! Một trong những cận vệ thông minh nhất và tôi từng gặp! Và tôi luôn tin tưởng vào lòng trung thành của cậu! Vì thế...dừng làm tôi thất vọng!

Kính Hàm cúi đầu, lần nữa nhẹ giọng lên tiếng.

_ Thuộc hạ đã rõ!

Không khí lập tức trở nên căng thẳng, vì cho dù rõ ràng Tề Yến Thanh không hề trực tiếp nói ra, nhưng tâm ý trong từng câu nói của hắn cũng đang rất rõ ràng, hiện tại hắn đang nghi ngờ anh chính là kẻ phản bội.

Ánh mắt sắc bén nhìn gương mặt điềm tĩnh như không của Kính Hàm nheo lại, cái nhìn rất nhiều ẩn ý, như thể hắn muốn đào sâu từng lớp suy nghĩ trong đầu anh, khiến một người như Kính Hàm cũng phải căng thẳng.

Tề Yến Thanh im lặng, giống như những khoảng lặng chết chóc trước khi đồ tể vung dao hành quyết tử tù. Cái im lặng sởn gai ốc và sát khí bùng ra nơi thân thể của hắn, với cái nhìn sẵn sàng lột da bất kì kẻ nào lúc này, trong khi đôi tay vẫn dịu dàng vuốt ve Thiên Ân.

Quãng thời gian rất căng thẳng, khi cả hai người đàn ông mạnh mẽ ấy không ai nói một lời nào, và ném vào nhau những giờ phút đấu trí căng não.

Rồi Tề Yến Thanh quay đầu, rời ánh mắt khỏi Kính Hàm. Lúc này anh mới cảm thấy trái tim mình tìm được nhịp đập trở lại.

_ Cậu lui xuống đi!

_ Vâng!

Tề Yến Thanh không nhìn Kính Hàm khi anh bước đi, nhưng ánh mắt của hắn thì hoàn toàn không hề có một chút thân thiện.

Vì cả hắn, và cả anh đều biết...Giữa hai người luôn tồn tại một làn ranh khó có thể bước qua, đó chính là cái chết của Phương Hồi!

Kính Hàm có thể là tên cận vệ trung thành nhất, gan dạ nhất, gai góc nhất, dáng tin cập nhất, nhưng Phương Hồi là người mà hắn yêu nhất!

Tề Yến Thanh chưa bao giờ có một chút mảy may nghi ngờ Kính Hàm trước đây, nhưng những thời gian gần đây khi tổ chức B luôn đi trước anh một bước, và bây giờ là việc chúng cho người vào tận Phòng của hắn, tại khách sạn của hắn để ám sát cô ngay khi hắn vừa đón cô về tới, điều này làm cả những kẻ vô tâm nhất cũng phải nghi ngờ, huống chi là một kẻ quá nhiều âm trầm như Tề Yến Thanh.

Ánh mắt hướng xuống người đang nằm trong lòng mình lập tức dịu lại, một tia ấm áp len vào lòng mắt cao ngạo sâu thẳm ấy. Tề Yến Thanh cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đặt lêи đỉиɦ đầu của cô một nụ hôn.

Nụ hôn rất nhẹ, nhưng chứa đủ ấm áp để khiến cho Thiên Ân an tâm lơ mơ mỉm cười trong giấc mơ.Tề Yến Thanh rất yêu cô, yêu đến mức mang cả tính mạng của hắn ra để trao đổi với thần chết, vì thế nên hắn rất hiểu cảm giác của Kính Hàm...!

Đôi khi những con người mạnh mẽ nhất, lại gục ngã trước những yếu đuối nhất.

Ôm chặt cô vào lòng, vùi mặt cô vào l*иg ngực mình để hắn không phải nhìn thấy những vết xước trên gương mặt xinh đẹp của cô. Khi ôm cô trong vòng tay thế này, hắn thấy thật bất lực. Đứng vị trí ông trùm quyền lực làm gì, khi mà chính người yêu thương nhất đời hắn cũng không thể bảo vệ?

Vì thế chưa khi nào hắn khao khát tiêu diệt được tổ chức B đến như vậy. Ngày trước là vì mối thù chung để trả thù cho tổ chức Phi điểu và Phi lão gia, nhưng bây giờ, là mối thù của riêng hắn, để bảo vệ an toàn cho người hắn yêu thương hơn cả tính mạng của mình.

Và khi con người ta chiến đấu vì mối thù riêng của bản thân, bao giờ ý chí và lòng căm thù cũng sẽ trở nên mạnh mẽ nhất. Tề Yến Thanh chưa bao giờ khao khát muốn nhìn thấy máu của những kẻ đã làm cô tổn thương đổ xuống đến mức này....!

Cho dù cái giá có phải trả đắt đến mức nào đi chăng nữa, hắn cũng sẽ sẵn sàng cho cuộc chiến sống còn chắc chắn phải diễn ra!

****

Thiên Ân him him mở mắt, đầu óc sau cơn ngủ sâu lơ mơ, nheo nheo mắt nhìn không gian xung quanh...

_ Tỉnh?

Thanh âm trầm ấm vang lên, gần như ngay khi cảm nhận được cử động rất nhẹ của cô trên ngực mình. Thiên Ân dụi dụi vào l*иg ngực ấm áp của hắn, lại lười biếng nhắm mắt lại, thanh âm nũng nịu vang lên.

_ Mấy giờ rồi anh?

Tề Yến Thanh nhìn đồng hồ đeo ở cổ tay trái, nhẹ giọng trả lời.

_ 8h kém 20 tối!

_ Á!

Thiên Ân hoảng hốt vùng dậy. Tề Yến Thanh vẫn ôm lấy vòng eo thon thon của cô trong vòng tay, ánh mắt dịu dàng đầy cưng chiều nhìn gương mặt đỏ ửng lên của cô.

_ Chúng ta đến nơi rồi ạ?

_ Cách đây 1 tiếng 30 phút.

_ Ái!

Thiên Ân thấp giọng rêи ɾỉ, cô không biết rằng mình đã ngủ lâu như thế! Thế nào mà nằm trong vòng tay của hắn ngủ nguyên một ngày?

Nhưng cảm giác ấm áp ấy cùng l*иg ngực to lớn ấy quả thật quá bình yên, khiến cho Thiên Ân nhất thời đắm chìm...đã lâu rồi cô chưa được ngủ giấc nào sâu và yên bình đến thế.

_ Sao không đánh thức em dậy?

Thiên Ân phụng phịu nói, gương mặt hiện lên vẻ hối lỗi đáng yêu. Tề Yến Thanh đột nhiên mỉm cười, nụ cười bao dung ấm áp của hắn khiến cho Thiên Ân có chút ngẩn ngơ.

Tề Yến Thanh rất ít cười, lúc nào cũng lạnh nhạt cao ngạo, nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn cười lên, đều giống như có một dòng nước ấm áp lan vào từng ngón tay cô.

Hắn vốn là con người kỷ luật, rất kỉ luật và yêu cầu mọi thứ phải chuẩn xác cao, nhất là thời gian, vì công việc của hắn không khi nào xử lý hết. Vậy mà hôm nay hắn vì cô, lần đầu tiên phá lệ. Máy bay khi đến nơi cô vẫn còn đàn say ngủ, nhìn dáng vẻ nằm trong lòng hắn mà thϊếp đi không chút phòng vệ của cô mà hắn không nỡ đánh thức, gác lại tất cả mọi lịch trình ngồi trên máy bay ôm cô đang ngủ say sưa.

_ Nhìn dáng vẻ em ngủ rất đáng yêu, làm tôi nhớ đến ngày đầu tiên đón em về biệt thự Bạch trà. Khi ấy em mới 6 tuổi, cũng nép vào lòng tôi mà ngủ thế này!

Tề Yến Thanh nhẹ nhàng đáp lời, ngón tay của hắn vuốt ve gò má non mịn của cô. Ánh mắt cưng chiều chợt nhen lên tia ngạc nhiên....trùng hợp thế nào hôm nay là ngày đầu tiên cô trở về Bạch trà thành sau ba năm xa cách, cungc nép vào lòng hắn mà ngủ say sưa...

Đúng là có những điều hiếm khi thay đổi!

Thiên Ân chớp mắt, nhớ lại mảnh kí ức những năm tháng đã cách rất nhiều năm. Cô cùng hắn có vui, có buồn, có dằn vặt cùng hiểu lầm sâu sắc, vậy mà duyên phận vẫn kéo hắn và cô về lại bên nhau.

Đúng là như một giấc mơ vậy!

_ Thanh...!

_ Ừ?

Thiên Ân bám tay lên vai hắn, những ngón tay nhỏ nhăn mân mê ve áo hắn, thanh âm dịu dàng vang lên ngọt ngào như mật.

_ Em thấy như một giấc mơ vậy...có khi nào em đang mơ không?

Ánh mắt trong sáng của cô nhìn hắn, giống như một ánh sao nhỏ. Tề Yến Thanh mỉm cười, nụ cười cuốn hút trên khoé môi cao ngạo kiêu bạc ấy như một liều thuốc phiện trí mạng.

_ Phải.....công chúa ngủ trong rừng!

_ Thế.....

Thiên Ân nắm lấy cổ áo hắn, nhẹ nhàng kéo xuống...

_ Sao hoàng tử không thấy tới để đánh thức công chúa...lại có một lão ma vương ở đây thế này?

_ Lão ma vương...?

Tề Yến Thanh bật cười trước lời trêu chọc của cô. Con số tuổi 39 của anh từ bao giờ nghiễm nhiên trở thành đề tài để cô trêu chọc thế này?

_ Vì lão ma vương đã hứa với công chúa!

_ Hứa gì?

Thiên Ân nhẹ giọng hỏi, Tề Yến Thanh nhẹ nhàng nâng chiêc cằm xinh đẹp lên.

_ Hứa sẽ không bao giờ để nàng chạy trốn mất một lần nào nữa! Cả đời, vĩnh viễn phải ở lại bên ma vương!

Tề Yến Thanh khàn giọng nói, Thiên Ân bĩu môi, đôi môi như trái dâu ngọt ngào của cô hé mở dịu dàng mời gọi.

_ Thế thì lão ma vương mau tới đánh thức công chúa đi!

Nụ cười cao ngạo như chinh phục được đỉnh thế giới nợ rộng trên khoé môi của Tề Yến Thanh khi hắn cúi xuống, cướp lấy trái dâu ngon lành ấy.

****

Biệt thự Bạch trà hiện ra trong ánh điện lung linh. Thiên Ân mở to mắt, nghẹn ngào ngắm nhìn. Nơi này so với hồi ức của cô, một chút cũng không hề đổi thay.

Hoá ra thời gian co dài bao nhiêu, cũng không thể xoá đi những điều đã là khắc cốt ghi tâm.

Thiên Ân bước xuống xe. Cảm giác giống như lần đầu cô bước tới Bạch trà thành, có chút hồi hộp, nhưng lần này không còn chút lạ lẫm, mà thay vào đó là sự thân quen như hơi thở, nhất là khi bàn tay bé nhỏ của cô được Tề Yến Thanh nắm tay dắt vào trong.

Từng bậc cầu thang, từng khóm hoa trà thơm ngát, từng bức tường...đều được Tề Yến Thanh giữ gìn như ngày cô bước ra khỏi nơi đây, giống như chỉ vừa hôm qua, cô đi một lát rồi quay trở lại vậy.

_ Thiên Ân!

Một giọng nói quá quen thuộc vang lên, khiến cho Thiên Ân bất giác trào nước mắt...

_ Bác...Dung!

_ Thiên Ân! Con về rồi!

Dung quản gia ùa ra như một cơn gió và cuộc tương phùng ngập nước mắt. Kính Hàm cùng những người vệ sĩ vận chuyển đồ đạc vào trong biệt thự và lui ra từ sớm. Tề Yến Thanh cũng dời đi, để lại Thiên Ân một chút riêng tư cùng với Dung quản gia.

_ Sao mặt mũi con lại bị xây xước thế này? Sao vậy con?

Dung quản gia nhìn gương mặt thâm tím của cô, đau đớn nghẹn nào khóc. Thiên Ân của bà mỏng manh như một đoá trà, lúc nào cũng rất dễ bị tổn thương. Vết thương chỉ cần nhìn qua đã biết không hề nhẹ, cô lại luôn đi cùng Tề Yến Thanh, thế thì ai làm hạu được cô....?

Chẳng lẽ....?

_ Bác Dung! Con không sao đâu! Chỉ là xước ngoài da bác đừng lo!

Thiên Ân âu yếm ôm lấy cổ bà, trước ánh mắt lo lắng nhẹ giọng an ủi, còn cười tươi tắn bắt đầu thao thao bất tuyệt

Những câu chuyện trong ba năm qua được cô kể với bà dường như không hồi kết. Dung quản gia giống như đã đón được đứa con gái xa nhà mới quay lại, lúc nào cũng nắm chặt tay cô, sợ rằng buông ra cô sẽ lại bay mất.

Câu chuyện có lẽ sẽ còn kéo dài mãi, nếu như Tề Yến Thanh không quay lại vào nhắc rằng cô cần phải nghỉ ngơi sau một chuyến bay dài.

_ Nhưng em đã ngủ đủ trên máy bay rồi! Giờ em tỉnh táo lắm! Cho em nói chuyện với bác Dung thêm một chút nữa thôi....!

Thiên Ân cao giọng nói với Tề Yến Thanh, từ khi cô biết được việc hắn yêu cô đến thế nào, cô càng lúc càng to gan, còn chẳng sợ cái nhìn nghiêm khắc sắc lạnh của hắn nữa.

Nhưng Dung quản gia thì lại khác, bà nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, khéo léo nói.

_ Thiên Ân! Tề tiên sinh nói đúng đó! Giờ muộn rồi, con nên nghỉ ngơi đi, mai ta sẽ tới sớm nhé!

_ Ơ?

Thiên Ân ớ ra nhìn bà, ngạc nhiên hỏi.

_ Bác Dung? Bác không ở lại biệt thự sao?

_ Từ nay biệt thự chỉ có tôi và em mà thôi! Không có người ngoài!

_ Hả!

Thiên Ân hoảng hốt nhìn Tề Yến Thanh điềm nhiên nói. Cô quay đầu thấy Dung quản gia nhẹ nhàng gật đầu, ân cần giải thích.

_ Mọi việc nội trợ và công việc trong nhà sẽ có người phục vụ lo theo tiếng. Mỗi ngày đều sẽ đến theo giờ cố định, sau đó sẽ rời đi.

_ Cả bác nữa sao?

Dung quản gia gật đầu, nhìn Thiên Ân lo lắng hỏi.

_ Thế giờ bác ở đâu ạ?

_ Ta quản lý nông trại cho Tề tiên sinh.

Vẻ mặt vui vẻ của bà khiến Thiên Ân hiểu rằng bà yêu công việc hiện tại. Nhưng nghĩ đến việc căn biệt thự rộng lớn sau này chỉ có cô và hắn sống, thì có chút....đáng sợ!

_ Kể cả vệ sĩ sao ạ?

Thiên Ân hỏi hắn, và Tề Yến Thanh gật đầu.

_ Tôi không muốn nhà riêng của tôi và em có bất kì người lạ nào đi đi lại lại trong đó!

_ Nhưng như thế....thì quá thênh thang rồi!

Thiên Ân cụp mắt xuống, lẩm nhẩm lên tiếng, nào ngờ thanh âm điềm nhiên dứt khoát của hắn vang lên khiến cô đỏ lựng mặt.

_ Thế thì em mau sinh con cho tôi đi!

_ Ái!

Thiên Ân đỏ lựng mặt, nghe tiếng Dung quản gia cười sảng khoái bên cạnh và gương mặt nghiêm túc quả quyết của hắn....!

Bạch trà thành cuối cùng cũng được trải qua những tháng ngày hạnh phúc, những ngày nắng ấm trong xanh....

Trước khi đón nhận cơn bão tố sắp tới...!