Thiên Ân từ trong Studio bước ra như người say, đám đông trước mặt đều nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn thán phục, tiếng ồn ào xung quanh khiến tâm trí cô cũng lao xao, rồi bỗng một tiếng hét váng óc vang lên, sau đó Thiên Ân cảm thấy cơ thể bị nhốt trong vòng ôm thít chặt.
Ed gần như nhảy cẫng lên ôm chầm lấy Thiên Ân, bàn tay đầy nhẫn kim loại lạnh toát ôm lấy gương mặt cô, Ed thơm chút chít lên gò má cô, gương mặt cũng hồng rực rỡ như mái tóc của cậu ta.
_ Ôi trời đất ơi! Ôi cục cưng ơi! Thật không thể tin được!
Ed nựng má cô, thân thiết xoa xoa. Thiên Ân cười với cậu ta, một nụ cười nhẹ nhõm như trút hết bao gánh nặng.
Thật lòng thú nhận, cô cũng không biết tại sao cô lại có thể chiến thắng? Khi quản lý thông báo kết quả, cô cũng không chắc giữa cô và Alex, người nào mới kinh ngạc hơn?
Alex đã hét, đã làm loạn, thậm chí đã điên cuồng yêu cầu kiểm tra lại, nhưng kết quả vẫn là như vậy. Sau đó thì cô ta bỏ đi, sau khi ném cho Thiên Ân một cái nhìn căm ghét nảy lửa.
Sammy muốn ùa tới ôm Thiên Ân, nhưng giữa chừng thì lại dừng khựng lại. Cô ngại ngần, có chút phân vân đứng từ xa nhìn Thiên Ân.
Cô rất muốn lao vào chia vui cùng Thiên Ân. Nhưng nỗi đắn đo vây hãm tâm trí, nhỡ rằng Thiên Ân... đúng là con gái của Tề tiên sinh...
Địa vị khác biệt như thế, khiến Sammy ngại ngần, không dám quá suồng sã.
Nhưng vẻ mặt của Sammy đã khiến cho Thiên Ân chú ý.
Khi Sammy còn đứng phía xa lặng lẽ ẩn ẩn, một vòng tay mảnh khảnh âu yếm choàng lấy cổ cô, mùi hương lan Nam phi phảng phất thơm ngát.
Sammy ngỡ ngàng khi Thiên Ân ôm chặt lấy cô, thanh âm dịu dàng vang lên.
_ Xin lỗi Sammy! Em đã làm chị lo lắng rồi!
_ Thiên Ân!
Sammy ôm chặt lấy Thiên Ân, xúc động gần như nghẹn ngào.
_ Thiên Ân! Lần sau em không được doạ chị sợ như thế nữa biết không?
_ Lần sau chị cũng không được xa cách với em thế nữa biết không?
Thiên Ân nhẹ giọng nói với Sammy. Nhìn gương mặt Sammy đỏ ửng lên, Thiên Ân khẽ cau mày vờ như giận dỗi.
_ Mấy nay chị luôn xa cách em, tưởng em không biết sao?
Thiên Ân phụng phịu, ánh mắt trong vắt như trẻ nhỏ sáng như ngọc phỉ thuỷ nhìn Sammy.
_ Lần sau chị còn như vậy em lập tức....không thèm quan tâm chị nữa!
_ Thiên Ân!
Sammy bật cười, hối hận ôm lấy Thiên Ân, trong lòng hối hận thầm nghĩ....Ừ! Cô bé này nói đúng, tại sao đột nhiên mình lại trở nên như vậy? Thật ngốc biết bao!
Nghĩ đến mấy ngày nay luôn giữ khoảng cách với Thiên Ân, Sammy hối hận không sao kể siết, khẽ ôm lấy Thiên Ân.
Thiên Ân tựa đầu vào vai Sammy, ánh mắt mở to quan sát, trong đám đông tìm kiếm bóng hình của Giai Kỳ.
Thật lạ?
Tại sao không thấy chị Giai Kỳ đâu?
Thiên Ân vội vã tìm kiếm...và nhìn thấy Giai Kỳ bước lặng lẽ ra ngoài cửa.
_ Chị Giai Kỳ!
Thiên Ân khẽ gọi, nhưng Giai Kỳ dường như không nghe thấy cô. Bóng lưng mảnh mai như dải lụa ấy càng lúc càng xa, Thiên Ân buông Sammy ra, trước ánh mắt ngạc nhiên của Ed, Sammy và mọi người, hối hả chạy theo Giai Kỳ.
Thiên Ân đẩy cánh cửa kính, bước chân thoăn thoắt chạy theo. Thanh âm cao vυ't vang lên...đột nhiên khựng lại.
_ Chị Giai....
_.....Kỳ?
Ớ phía xa, Giai Kỳ yên lặng đứng trước một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ phong lưu đa tình, gương mặt cao ngạo, đôi mắt chim ưng sắc bén, sống mũi thẳng tắp và làn môi mỏng bạc tình, cả thân tây trang đen thẫm cùng áo choàng rộng, toát lên dáng vẻ thành đạt hoàn hảo.
Lôi Triệt!
Thiên Ân thở ra một hơi, ánh mắt có chút sợ sệt. Gương mặt tàn nhẫn của hắn đêm London ngày đó vẫn khiến cô rùng mình mỗi khi nhớ lại.
Giai Kỳ lẳng lặng đứng yên, giống như một bông hồng cô độc. Thiên Ân thấy Lôi Triệt nói gì đó với Giai Kỳ, gương mặt xinh đẹp quyến rũ của cô nghiêng sang một bên, cam chịu ẩn nhẫn.
Lôi Triệt cởi chiếc áo choàng lớn, ưu nhã khoác lên bả vai Giai Kỳ. Giai Kỳ trong lớp áo khoác rộng của hắn lọt thỏm nhỏ bé, bàn tay to lớn của hắn đặt nhẹ lên eo lưng, dẫn cô đến cửa chiếc Bentley mở rộng.
Giai Kỳ không chút phản ứng, yên lặng bước lên xe. Thiên Ân đứng ở xa nhìn cửa xe đóng lại. Chiếc xe chói mắt từ từ chuyển bánh, trôi khỏi ánh mắt của Thiên Ân.
Thiên Ân thở nhẹ, lặng lẽ nhìn theo, tâm trạng hào hứng lập tức trùng xuống...
Chị Giai Kỳ....và Lôi Triệt sao?
_ Tiểu thư?
Chất giọng đầm ấm của Kính Hàm vang lên khiến Thiên Ân giật mình. Cô vội vàng quay lại, thấy anh đứng đằng sau cô, nụ cười ấm áp, mùi hương hổ phách lịch lãm thoang thoảng.
_ Kính Hàm tiên sinh?
_ Tiểu thư! Tề tổng tới đón cô!
Thiên Ân nhìn qua anh, lập tức nhận ra chiếc Roll Royce sang trọng nổi bần bật trước mặt.
Thiên Ân chột dạ cắn môi. Từ nãy tới giờ mới nghĩ tới, hình như cô đã làm náo loạn không nhỏ ở công ty của cha nuôi.
Lần tuỳ hứng này....có khi cha nuôi cũng biết rồi!
Thiên Ân có chút ngần ngại, nhưng cũng không dám không đi, thanh âm trong vắt vang lên, có chút dò hỏi.
_ Cha nuôi cũng ở trên đó sao Kính Hàm?
_ Vâng! Tiểu thư!
_ Tâm trạng ông ấy thế nào ạ?
Kính Hàm nhìn gương mặt đầy ân hận của Thiên Ân, gương mặt nghiêm trọng, kín đáo trả lời.
_ Tiểu thư gặp là sẽ biết!
Thiên Ân nhăn mặt với Kính Hàm, bước chân chầm chậm tiến về phía chiếc xe.
Cửa xe được Kính Hàm mở ra, Thiên Ân hít vào một hơi lạnh, ánh mắt lo lắng nhìn Tề Yến Thanh ngồi sừng sững trong xe.
Vạt chiếc áo vest sang trọng buông thõng bên người, đôi chân thon dài gác lên nhau, gương mặt nghiêm nghị cùng ánh mắt sắc bén sâu thẳm ghim vào cô, khiến cho Thiên Ân áp lực lí nhí.
_ Cha nuôi!
_ Lên xe!
Thanh âm lạnh lùng vang lên, hai từ ngắn gọn cũng nghe ra được sự giận dữ của hắn.
_ Dạ!
Thiên Ân nem nép lên bước lên xe, nghĩ đến vừa rồi cô tự ý làm huyên náo một trận như vậy, cha nuôi chắc chắn đã biết chuyện!
Cô ngoài miệng thì luôn nói là không dựa thế của cha nuôi, nhưng thực ra hành động thì lại đi ngược lại hoàn toàn.
Cha nuôi không giận mới là lạ.
Không khí trong xe lặng phắc, mùi sả chanh thơm ngát càng thêm áp lực. Thanh chắn đã được gạ xuống, cô thấy được. Kính Hàm đã bước lên xe, thanh âm trầm thấp lạnh lùng của Tề Yến Thanh vang lên.
_ Về biệt thự!
_ Vâng! Tề tổng!
Kính Hàm tuân mệnh, nhanh chóng khởi động xe.
Thiên Ân len lén nhìn cha nuôi, thấy hắn im lặng lôi Ipad ra, một ánh nhìn cũng không nhìn cô, chăm chú làm việc.
Xong rồi!
Chết chắc rồi!
Thiên Ân lo lắng nem nép cầu trời, chiếc xe nhanh chóng lướt đi.
*****
_ Không có lệnh! Không ai được phép lên tầng! Dung quản gia, bà chuẩn bị bữa trưa, Kính Hàm sẽ ở lại dùng cơm!
Tề Yến Thanh lạnh giọng phân phó. Tiếng dạ ran của thuộc hạ vang lên. Sải chân dài của hắn bước lên cầu thang, còn Thiên Ân thì lẽo đẽo bước theo, cố gắng theo kịp hắn.
Bước chân cô dừng lại trước cánh cửa phòng làm việc để mở sẵn. Thiên Ân thở dài, nuốt nước miếng, len lén bước vào.
_ Đóng cửa lại!
Thanh âm vang lên chậm rãi cùng áp lực. Thiên Ân cẩn thận đóng cánh cửa gỗ nặng nề sau lưng.
_ Quay lại đây!
Giọng nói thật thấp, mang theo áp lực mơ hồ. Thiên Ân nuốt nhẹ trong cổ, cố gắng đè ép nỗi lo lắng, từ từ quay lại.
Đây là lần đầu tiên cô bước vào thư phòng làm việc của cha nuôi!
Nội thất sang trọng và quyền quý cùng gam màu tối, Thiên Ân bị hút mắt với tủ gỗ hoạ hình cây tuyết tùng cổ thụ to lớn choáng ngợp cùng hai con công tinh xảo nạm đá quý trong phòng, thể hiện rõ rệt địa vị cùng tính cách của chủ nhân. Nếu như không phải hôm nay bị lôi vào đây vì phạm lỗi, thì cô nhất định không bỏ qua cơ hội này để tha hồ kham phá lãnh địa của cha nuôi.
Nhưng một thân hình to lớn mạnh mẽ ngồi trước ghế cao, ánh mắt sâu hút sắc bén ghim chặt vào cơ thể khiến tay chân cô cũng không động cựa nổi. Thiên Ân im thít trước ánh nhìn màu đen thẫm ấy, len lén hít vào.
_ Con có gì muốn giải thích không?
_ Con xin lỗi!
Thiên Ân lắc đầu, lí nhí lên tiếng, cảm nhận được cơn giận lạnh toát đáng sợ toả ra từ người kia.
_ CHARM hôm nay được con làm một phen náo loạn, có biết ta đang họp tại Tề thị thì nhận được điện thoại thông báo của cấp dưới, cảm giác lúc của ta con biết không?
Thiên Ân lén nhăn mặt lắc đầu. Thật ra lớn như vậy, Thiên Ân cũng chưa từng bao giờ bị hắn mắng lỗi như thế, cảm giác như một đứa trẻ bị phạt, vừa sợ vừa uất ức.
_ Con nghĩ ta không nhận ra sao? Con bày ra cuộc thi với đứa thực tập sinh kia mục đích sâu xa là gì sao?
_ Alex ạ!
Thiên Ân khe khẽ cất lời, ánh mắt nhìn hắn len lén.
_ " Đứa thực tập sinh " mà người nói tên là Alex!
_ Con nhắc ta nhớ tên cô ta làm gì?
Tề Yến Thanh cau mày gằn giọng, khiến cho Thiên Ân sợ đến im thít.
" Dù sao cũng là thực tập sinh của công ty người, lại còn vừa cùng con gây ra chuyện, người cũng nên biết tên người ta chứ? "
Thiên Ân len lén nghĩ, thanh âm của cha nuôi lji vang lên khiến cô giật thót mình.
_ Con vẫn luôn canh cánh trong lòng. Nghĩ rằng cơ hội được hợp tác với Giai Kỳ là do ta tác động, nên lần này làm ra cuộc thi giấu mặt, để muốn tự kiểm tra rằng mình có xứng đáng hay không mà ta không thể can thiệp!
_ Con tưởng ta không biết sao? Khát vọng được khẳng định tài năng của con?
Thiên Ân nhắm mắt lè lưỡi...những điều cha nuôi nói, giống như hắn đang đi guốc trong bụng cô vậy.
Đúng là ngoài lý do thi đấu thắng thua với Alex, cô đúng là muốn mượn lần này, đường đường chính chính dành lấy cơ hội bằng tài năng của cô.
Nhưng có điều....dường như không thể được rồi!
_ Thật ra...con cũng đâu đạt được mục tiêu đó!
Thiên Ân khe khẽ trả lời, gương mặt tuy vẫn sợ sệt, nhưng đã hiện lên vài nét tinh ranh.
_ Là ý gì?
Tề Yến Thanh cau mày lớn tiếng, nhìn Thiên Ân chớp mắt, đôi môi hồng phấn khẽ mím lại.
_ Lúc ấy ở CHARM, clip số 2 là của con, còn số 1 là của Alex.
Ánh mắt trong vắt hướng về phía Tề Yến Thanh, Thiên Ân, nhìn gương mặt lạnh toát của hắn, khe khẽ lên tiếng.
_ Lúc đó clip của Alex vượt lên con, cả lượt nghe lẫn lượt thích...Vậy mà 15 phút cuối cùng, lượt nghe và lượt thích của con lại đột ngột tăng vọt lên, áp đảo gấp 5 lần cô ấy!
Thiên Ân nheo nheo mắt, thanh âm ngờ vực nhẹ nhàng kéo dài ra.
_ Cha nuôiiiii.....Con nghĩ đột nhiên may mắn tới bất ngờ như vậy, nếu không phải là thần thánh giúp đỡ, thì chắc chắn chỉ có một lý do!
My tâm của Tề Yến Thanh giãn ra, hắn thả người tựa lên ghế cao, thanh âm lành lạnh thong thả nói.
_ Lý do gì?
_ Lý do gì thì người biết rõ hơn con!
Thiên Ân mỉm cười khẽ nói, sợ sệt trong lòng lậo tức tiêu tan, nhìn gương mặt của cha nuôi, cô biết cô đoán đúng rồi!
_ Ta muốn nghe con nói.
Tề Yến Thanh ưu nhã lên tiếng, lập tức thấy Thiên Ân nhoẻn cười xinh đẹp.
_ Cha nuôi....là người giúp con, đúng không?
Ánh mắt sắc bén của hắn nhìn cô tà mị, nụ cười nửa miệng ẩn hiện trên khoé môi. Hắn thủng thẳng gác chân lên nhau, im lặng không nói gì.
Nhưng dáng điệu ấy thì quá rõ ràng, Thiên Ân lập tức nhanh nhẹn lên tiếng.
_ Cha nuôi! Cám ơn người!
Tề Yến Thanh thấy Thiên Ân vui vẻ, cũng không nhịn được cười, nhẹ giọng hỏi.
_ Lần này sao không tức giận vì ta lợi dụng quyền thế gây mất công bằng nữa sao?
_ Không ạ!
Thiên Ân lập tức lắc đầu, nhanh nhảu nói.
_ Thi đấu với Alex, thực tập sinh được đào tạo thanh nhạc bài bản, con chưa thi cũng biết chắc thua! Lần này không có cha nuôi giúp, không chỉ con, mà cả chị Giai Kỳ cũng bị liên luỵ! Con sao có thể giận người?
_ Sao con biết ta sẽ giúp con?
Tề Yến Thanh ngạc nhiên hỏi, dường như dáng vẻ không chút ngạc nhiên của cô như đã đoán ra từ lâu.
_ Con không biết! Con chỉ tin người sẽ biết! Tin người biết thì sẽ giúp con!
Thiên Ân nhẹ nhàng trả lời, gương mặt xinh đẹp tinh quái cùng ánh mắt lang lợi khiến hắn cũng không giả vờ tức giận cô được nữa. Bé con của hắn, xem ra cũng đáo để vô cùng!
Cũng biết tìm cách để thắng thua rồi đấy!
_ Nhưng mà, con có một thắc mắc. Người làm thế nào mà tăng lượt view like cho con nhanh tới như vậy?
Tề Yến Thanh như thể chờ câu hỏi này của cô đã lâu. Hắn mỉm cười thoả mãn, bàn tay vươn ra làm một cử chỉ mời gọi rất gợi cảm.
_ Lại đây!
Nụ cười tinh nghịch trên môi Thiên Ân khẽ co lại. Cô mím môi, hít vào một hơi, cẩn thận bước tới.
_ Ngồi lên đây!
Bàn tay hắn nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên đùi mình. Thiên Ân nhìn bắp đùi cường tráng rắn rỏi của hắn, gương mặt thoáng chốc nóng rẫy lên.
_ Nào....
Thanh âm gây nghiện tà mị gợi cảm vang lên, Thiên Ân mím môi, nén lại cảm giác ngàn ngại trong thâm tâm, cẩn thận ngồi xuống.
Bé con ngồi trong lòng, không hề có chút biểu hiện dựa dẫm nũng nịu, mà sống lưng trước sau như một vẫn thẳng tắp. Tề Yến Thanh cau mày bật cười, tại sao bé con của hắn so với trước kia, một chút cũng không thay đổi?
_ Nhìn ta!
Lời nói như mệnh lệnh. Thiên Ân len lén quay qua phía Tề Yến Thanh, lập tức bị ánh mắt sâu thẳm của hắn hút vào.
_ Đùng sợ ta!
Vòng tay mạnh mẽ bao bọc lấy cô, kéo cô sát lại gần. Bàn tay nhỏ bé lập tức đặt lên vòm ngực mạnh mẽ của hắn, gương mặt nhỉ nhắn ngoảnh sang một bên, cảm nhận cơ thể cứng như đồng đặc, còn mùi hương tuyết tùng sang trọng khiến cô ngây ngất.
_ Câu hỏi của con, có biết ta làm cách nào không?
Thiên Ân đỏ mặt lắc đầu, nhìn thấy nụ cười tà mị hiện lên môi của hắn.
_ Ta huy động toàn bộ nhân viên tại trụ sở chính của Tề thị dừng hết việc lại để xem clip của con!
_ Ôi!
Thiên Ân há hốc miệng. Đúng là cha nuôi, lúc nào cũng nghĩ ra cách khiến người khác kinh ngạc!
_ Nhưng....sao người biết clip nào là của con?
_ Đâu có gì khó?
Tề Yến Thanh đưa tay vuốt tóc cô, thanh âm tà mị gợi cảm vang lên.
_ Nghe nốt La trong câu hát của con, rất giống tiếng rên của con mỗi lần ta tiến vào!
_ Cha nuôi!
Thiên Ân đỏ lựng mặt, xấu hổ gắt lên, vùng ra muốn chạy trốn. Nhưng cơ thể đã bị vòng ôm như gông cùm khoá chặt, nhốt cô lại, không thể cựa quậy.
_ Buông con ra!
Thiên Ân cau mày đẩy khuôn ngực cứng rắn của hắn ra, bàn tay to lớn tóm lấy tay cô, đưa lên môi hôn.
Từng ngón tay thon thả bị đôi môi nóng ấm nuốt vào. Thiên Ân cắn môi, cố gắng kiềm chế run rẩy.
_ Nốt La ấy thật sự rất hay, chỉ có Ân nhi của ta mới hát ra được thanh âm ngọt ngào như thế.
Ánh mắt sắc bén như thú dữ, khao khát tối thẫm trong lòng mắt sâu hút. Tề Yến Thanh âu yếm tiến sát đến đôi môi đang run rẩy kia, thì thầm dụ hoặc.
_ Nhưng ta vẫn có cách để con hát ra nốt nhạc còn gợi cảm hơn thế!
_ Không! Mọi người vẫn còn ở bên ngoài!
Thiên Ân lắc đầu, run rẩy cảm giác vật nam tính của hắn cứng căng chạm vào cô, khiến cho cô hốt hoảng sợ hãi.
_ Không có lệnh của ta! Không ai dám đến gần!
Nụ hôn nóng ấm lập tức rơi xuống đôi môi mềm. Tề Yến Thanh say đắm hôn cô, thanh âm trầm thấp cùng hơi thở tràn ra...
_ Ân nhi....ở lại đây với ta!
_ Đừng....Ối.....cha nuôi!
Tiếng môi hôn, tiếng quần áo bị xé rách, tiếng da thịt va chạm ướŧ áŧ cùng tiếng rêи ɾỉ kiều mị hoà cùng tiếng thở dốc sâu nặng đan vào nhau, dệt nên một khung cảnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ nồng cháy.
*****
Một tuần sau.
CHARM vẫn bình thường, như thể không hề có chuyện đã từng xảy ra một cuộc thi một mất một còn như thế, chỉ có Alex là biếb mất khỏi CHARM.
Thiên Âm cũng phải thán phục khả năng quản lý của cha nuôi, chỉ thị buông xuống không một ai dám nhắc đến chuyện đó nữa! Và công việc cùng với Giai Kỳ của cô, dường như chưa bao giờ thuận lợi như thế.
Nếu như MV thành công thì sẽ là màn giới thiệu không thể hoàn hảo hơn đưa cô ra giới giải trí.
Mọi người trong ekip đều mong đến ngày MV được phát hành....Duy chỉ có một người, thì hoàn toàn không vui!
Châu Huệ Yến đứng trong nhà tắm, nhìn mình trong gương. Ánh mắt chứa đầy căm phẫn cùng uất ức, trong tai còn vẳng tiếng quát lớn.
" Bao nhiêu công sức luyện tập, vậy mà bây giờ thua thảm hại như vậy! Bị Giai Kỳ đuổi về giữa trường quay trước mặt bao nhiêu người! Quản lý người ta còn bỏ đi, thử hỏi con khiến mẹ xấu hổ thế nào? Thật thất vọng! "
" Nếu như không thể đứng ở vị trí thứ nhất, không thể đua cùng người ta, thì từ bỏ đi! "
" Nếu cô ta là ái nữ của Tề Yến Thanh thì mẹ cấm con được gây sự với cô ta! Vuốt mặt phải nể mũi, mẹ không da^ʍ đối đấu với Tề Yến Thanh, tốt nhất sau này con làm việc, nhìn mặt cô ta một chút mà sống! Cô ta và cả Giai Kỳ, không phải là người con có thể chạm vào! "
_ Tề Thiên Ân! Giai Kỳ!
Bàn tay siết chặt lại, Châu Huệ Yến cười lạnh.
_ Tao sẽ cho chúng mày biết....!
Ánh nhìn càng lúc càng đầy căm phẫn cùng sát khí. Châu Huệ Yến như điên loạn, nụ cười tàn nhẫn hiện lên môi.
Tiếng điện thoại reo.
Châu Huệ Yến nhấc máy, thanh âm trong đuện thoại vang lên chất giọng lạnh lùng kiêu ngạo.
" Đã tiến hành chưa? "
_ Yên tâm! Đã xong từ sớm rồi!
Nụ cười ác độc vang lên, Alex lạnh giọng nói.
" Bột " Á âm " kịch độc, chỉ cần cho một lượng nhỏ cũng đủ làm cho kẻ uống phải vĩnh viễn mất đi giọng nói! "
Châu Huệ Yến cười lạnh. Alex và cô ta thật ra là bạn thân, sau khi bị Thiên Ân loại khỏi CHARM, cô ta đã nuôi hận báo thù. Đặt một lượng bột " Á âm " từ chợ đen, vì là mặt hàng kịch độc, nên phải bỏ ra một số tiền không nhỏ qua bốn trung gian mới mua được. Sau đó hai người đã hẹn nhau để lên một kế hoạch độc ác.
_ Đã trộn vào trà của con điếm Giai Kỳ đó! Nó với con tiểu thư thỏ non kia những ngày gần đây đều uống trà hoa hồng cùng nhau. Tôi đã dùng khoá vạn năng để mở tủ riêng, đã trộn từ sớm, chỉ cần chúng nó uống, là tạm biệt giọng nói đi nhé!
" Cẩn thận có người nhìn thấy !"
_ CHARM từ xưa tới nay luôn bảo mật thông tin của nhân viên, không lắm camera, yên tâm thần không biết, quỷ không hay!
" Giá mà được nhìn thấy vẻ mặt khi uống của hai chúng nó! "
Alex cười lạnh, độc địa lên tiếng.
Châu Huệ Yến lắc nhẹ đầu, nhìn mình trong gương, thong thả trả lời.
_ Đừng lo! Kịch hay khai đèn, tôi sẽ quay lại cho cô ngắm đến sướиɠ mắt!
RẦM!
Tiếng mở cửa váng động vang lên. Châu Huệ Yến giật thót mình đánh rơi điện thoại, ánh mắt kinh hãi nhìn bóng hình in trong gương, hoảng hốt quay lại.
Thiên Ân đứng ở sau lưng Châu Huệ Yến, ánh mắt kinh hoàng nhìn thẳng vào gương mặt chết sững kia của cô ta!