Tổng Tài Tàn Khốc: Dưỡng Yêu

Chương 23: Thừa thời cơ bỏ trốn

Rượu đỏ từ miệng Thiên Ân tràn vào khoang miệng của Tề Yến Thanh, hơi ấm mê hoặc mang theo cả làn hương nữ tính thơm ngát.

Mi tâm Thiên Ân nhíu chặt lại, cố gắng chế ngự xúc cảm xa lạ run rẩy đang nhen lên trong l*иg ngực, bài xích hình ảnh của cha nuôi trước mắt.

Trên khoang máy bay tư nhân sang trọng, cô thế nào lại dây dưa cùng cha nuôi...hôn môi?

Điều này quả thực dọa người sợ hãi đến lú lẫn!

Rượu rót vào trong miệng hắn như mang theo toàn bộ dưỡng khí của Thiên Ân, bàn tay cô đặt trên vai hắn cũng siết cứng lại.

Cảm giác thân thể thiếu nữ mềm mại trong lòng đột nhiên căng cứng, Tề Yến Thanh cũng không khó nhận ra biểu cảm bài xích rõ mồn một như ban ngày của Thiên Ân. Vòng ôm của hắn siết chặt hơn, đôi môi kiêu bạc của hắn khẽ nhếch lên thành một nụ cười lạnh, khóe mắt lạnh lẽo sâu hút nheo chặt lại, biến nụ hôn kính rượu của Thiên Ân thành nụ hôn sâu như muốn tước sạch dưỡng khí.

Hương thơm thiếu nữ thơm ngát trong lòng, mùi hương lan Nam phi ngọt ngào tinh tế khiến cho hắn quyến luyến ham thích, mà thân thể con gái mềm mại như lụa thượng hạng khiến cho hắn nhất thời đảo điên.

Thiên Ân chống bàn tay lên ngực hắn, những khớp xương nổi lên làn da mịn màng trắng bệch, mi tâm cô nhíu chặt lại, bàn tay nhỏ bé ra sức đẩy cơ thể cường tráng mạnh mẽ kia ra.

_ Cha...cha nuôi!

Tiếng gọi như van lơn yếu ớt của Thiên Ân nhu mì đáng thương, đến mức khiến người ta phải đau lòng.

Phản ứng của cô đương nhiên khiến cho Tề Yến Thanh không hài lòng. Bàn tay hắn vuốt ve thân thể cô, qua lớp vải mỏng cảm nhận được cơ thể căng tràn sức sống, nảy nở nồng cháy khiến hắn phát sinh quyến luyến. Đôi mắt sâu thẳm kiêu bạc nhìn ngắm gương mặt cam chịu của Thiên Ân...Bàn tay to lớn giữ lấy gáy của cô, ép cô nhìn vào đôi mắt hắn.

Thiên Ân thấy gương mặt kinh hãi của mình in bóng trong tròng mắt đen thẫm sâu hút của cha nuôi. Mỗi lần nhìn sâu vào mắt hắn, cô đều cảm thấy như đang nhìn vào một hồ nước tĩnh lặng, sâu hút không đáy, chất chứa bí ẩn thăm thẳm.

Hàng mi rung rinh run rẩy như cánh bướm chập chờn, Tề Yến Thanh nhìn ngắm Thiên Ân. Hơi thở nam tính mang theo hương gỗ tuyết tùng sang trọng quấn quýt cùng hương rượu cay nồng mê hoặc tâm can. Thanh âm áp bức như mệnh lệnh vang lên.

_ Không được phép trốn tránh!

Thiên Ân bị ghì cứng trong lòng hắn, lại thấy làn môi mỏng kiêu bạc của hắn gắn chặt lên đôi môi run rẩy của cô.

Nụ hôn vờn nhẹ bên ngoài, nhẹ nhàng như một cơn gió, khiến cho viền môi dưới của Thiên Ân run rẩy. Tề Yến Thanh trêu chọc nhấm nháp, nụ hôn như có như không, ánh mắt sắc bén quan sát biểu hiện mờ mịt của Thiên Ân.

Đôi môi bị ẩm ướt trêu chọc run bắn lên, Tề Yến Thanh như đang nhấm nháp một món ăn rất hợp khẩu vị, đầu lưỡi vờn quanh, lại dùng răng khẽ cắn.

_ A....

Thiên Ân giật mình khẽ kêu lên, đôi môi hé mở, thân thể mềm nhũn nép sát vào cơ thể nam tính rắn chắc của hắn.

Đầu lưỡi của Tề Yến Thanh vờn vào trong, từ nụ hôn như cánh bướm thành nụ hôn mãnh liệt như tước sạch dưỡng khí. Thiên Ân khẽ "ưm" một tiếng, khoang miệng ngập tràn hơi thở nam tính của cha nuôi.

Đầu lưỡi phong phủ kĩ xảo, nụ hôn bá đạo mãnh liệt tham dò mọi ngóc ngách. Thiên Ân muốn cựa quậy giãy ra, lại bị Tề Yến Thanh giữ chặt hơn.

Cảm giác xâm nhập nóng bóng triền miên khiến gò má Thiên Ân đỏ ửng lên, cơ thể nóng bức đến như bị thiêu đốt. Đầu lưỡi linh hoạt kɧıêυ ҡɧí©ɧ của hắn thổi bùng lửa nóng trong cô.

Ánh đèn vàng êm dịu chiếu xuống bóng hình hai người quấn quýt triền miên...Nhận thấy cơ thể Thiên Ân dần dần đáp lại, khóe miệng Tề Yến Thanh nhếch cao lên, bàn tay lần vào da thịt mềm mại phía dưới.

Đầu óc Thiên Ân đột ngột tỉnh táo. Cô vội bứt môi ra khỏi môi hắn, bàn tay đặt trên bả vai cường tráng cố sức đẩy hắn ra.

_ Cha nuôi! Không được!

Thiên Ân đẩy hắn ra, cả cơ thể nóng bừng lên lập tức lạnh toát đi. Cô biết cha nuôi muốn làm gì! Ngàn vạn lần nhất định không được!

Sự cự tuyệt của Thiên Ân đương nhiên làm hắn không hài lòng. Tề Yến Thanh nhìn gương mặt cô phiếm hồng xấu hổ quay sang một bên, những lọn tóc lòa xòa trước mặt, đôi môi hồng căng mọng khẽ sưng lên vì bị hắn **** ***, cơ thể cường tráng của hắn đột nhiên cứng lại.

Cảm giác ánh mắt đầy uy lực mang theo hàn băng lạnh toát rọi trên người mình, cả thân thề cô cũng run bắn lên.

_ Con thật sự có khả năng làm đàn ông mê muội!

Thanh âm nhàn nhạt vang lên, Tề Yến Thanh nhìn cô, đột nhiên trở lên lạnh nhạt.

_ Ta không cưỡng ép phụ nữ! Người phụ nữ của ta phải can tâm tình nguyện! Hôm nay tạm tha cho con!

Một lời của hắn như lệnh ân xá, Thiên Ân lập tức rời khỏi người hắn, chỉnh lại trang phục, cuống cuồng đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ, cánh xa hắn, khép nép ngồi xuống.

Không gian sang trọng đột nhiên chìm vào im lặng.

Thiên Ân ngồi nép trên ghế, đôi chân khép chặt lại, hai tay nắm lấy gấu váy, để cứng đờ trên đầu gối, ánh mắt ghim chặt ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn từng làn mây trôi bên ngoài.

Không khí lạnh lẽo cùng sự im lặng ngạt thở đóng thành một khối nặng nề.

Thiên Ân hít thở không thông, giống như thân thể bị nhốt trong một khối bê tông đặc quánh, không thể thoát ra, không thể giãy dụa.

Cô muốn phá vỡ sự tĩnh lặng này....nhưng lại không biết nên phá thế nào, mà cũng....không dám phá.

Cô len lén nhìn cha nuôi ở đối diện, một thân tây trang nghiêm túc lạnh lùng, ánh mắt sâu hun hút mà u tịch, cơ thể cường tráng mạnh mẽ, toát ra khí chất thành đạt, lãnh đạm xa cách.

Người đàn ông như vậy....chỉ cần một cái nhíu mày cũng khiến đối phương ngừng thở....tại sao lại muốn cô?

Thiên Ân ngẩn ra, đối với cha nuôi, cô chợt hiểu rằng, căn bản cô hoàn toàn không hiểu một chút gì về cha nuôi.

Len lén ngắm nhìn cha nuôi nghiêm túc xem xét giấy tờ, ánh mắt tĩnh mịch như rừng sâu hun hút, không lộ ra bất kì cảm xúc nào. Thân thể tuấn mỹ cường tráng, đôi chân thon dài vắt lên nhau, gương mặt điềm tĩnh thâm trầm tuấn mỹ vô cùng.

Thiên Ân quên cả hít thở, không hiểu sao lại đắm chìm vào gương mặt tuấn mĩ ấy....cho đến khi....

Tề Yến Thanh bất chợt ngẩng đầu lên.

Bốn mắt chạm nhau, nụ cười như ẩn như hiện trên khóe môi kiêu bạc của Tề Yến Thanh khi nhận ra tia bối rối trong đôi mắt trong vắt to tròn của cô.

Thiên Ân đỏ mặt mím môi, xấu hổ cúi mặt....làm sao mà tự dưng lại ngẩn người ngắm cha nuôi đến mê muội, xấu hổ nhất là còn bị hắn phát hiện.

Tề Yến Thanh nhìn bộ dạng trẻ con của Thiên Ân, gò má đỏ ửng, gương mặt dịu dàng nhu mì, tâm tình của hắn tự dưng lại cảm thấy vui vẻ lên.

_ Con đang ngắm ta?

_ Không...không ạ!

Thiên Ân lắc đầu phủ nhận, nhưng gò má đỏ au lại đang phản lại chính cô.

_ Đang nghĩ gì sao?

Tề Yến Thanh xếp lại văn kiện, hắn đặt cùi chỏ lên thành ghế, bàn tay đan vào nhau lười biếng đặt lên ngực, thoải mái ngắm nhìn cô.

_ Con chỉ là...đang...tự hỏi

Thiên Ân chớp mắt, không dám nhìn hắn, giọng nói khe khẽ vang lên.

_ Ừm....

Tề Yến Thanh thở ra một hơi lười biếng, bộ dạng như rất nhẫn nại nghe câu trả lời của cô.

_ Kính Hàm tiên sinh....ngài ấy không đi cùng chúng ta sao ạ?

Câu hỏi của cô vừa vang lên, lập tức cảm thấy đáy mắt cha nuôi u ám, cả thân thể hắn cứng lại. Đôi mắt hắn xoáy vào cô, khiến cho Thiên Ân một trận run rẩy,

Xong rồi!

Xong đời rồi!

Cô vừa hỏi một câu không nên hỏi rồi!

Tề Yến Thanh nhìn Thiên Ân, đôi mắt đen thẫm lạnh đến tận xương tủy, giống như cái nhìn phán quyết của quỷ Satan.

Cha nuôi, vốn không thích cô ở bên cạnh hắn quan tâm đến người đàn ông khác, thế mà tự dưng lại hỏi về Kính Hàm. Đúng là cái miệng làm hại cái thân!

Thiên Ân nhìn cha nuôi, cả cơ thể chết đứng chờ một trận lôi đình sấm sét chuẩn bị giáng xuống đầu....nhưng...lại không có gì xảy ra.

Thiên Ân ngây ngốc nhìn cha nuôi....Chỉ thấy hắn nheo mắt lại, ánh nhìn sắc bén lướt qua cô, rồi một câu cũng không thèm trả lời, với tay cầm lấy văn kiện bên cạnh đọc, từ đó không thèm để ý đến cô thêm một lần nào nữa.

****

Sự im lặng cứ thế vây quanh hai người cho đến khi máy bay hạ cánh xuống sân bay tư nhân. Tề Yến Thanh một thân đầy sát khí lướt qua cô, một câu cũng không thèm nói bước xuống máy bay, còn cô thì lẽo đẽo chạy theo hắn, nhưng cũng cẩn thận cách hẳn một khoảng cách vừa đủ xa.

Xe hơi riêng của Tề Yến Thanh đỗ ngay dưới lối ra, dòng Roll Royce yêu thích của hắn. Đằng sau còn hai chiếc xe vệ sĩ đi theo bảo vệ. Tề Yến Thanh bước vào cánh cửa được vệ sĩ mở sẵn, ngồi vào bên trong, từ lúc xuống máy bay vẫn không hề lên tiếng.

Thiên Ân nén một tiếng thở dài, không dám làm mất thời gian, bước lên theo, nem nép ngồi cạnh hắn. Vệ sĩ đóng cửa xe lại, không gian xung quanh lập tức tĩnh lặng.

Đây là xe riêng của Tề Yến Thanh, cũng là lần đầu tiên cô được ngồi!

Thiên Ân len lén hít thở, mùi hương bên trong sang trọng mà xa cách, không gian doanh nhân xa xỉ khiến cô hít thở không thông, giá rượu xếp bên cạnh, nhìn qua cũng biết toàn loại đắt tiền.

Ánh mắt len lén nhìn xung quanh, ghế da sang trọng nội thất đắt tiền, mà người đàn ông cao ngạo bên cạnh cô vẫn không lên tiếng lấy một câu.

Thiên Ân cắn môi, đôi môi mềm mại căng mọng lập tức in đậm một dấu răng rõ nét.

Chiếc xe lướt đi rất êm, cửa kính chống đạn khiến cho bên ngoài không nhìn được vào trong. Thiên Ân hướng mắt ra ngoài, mi tâm cau chặt lại, trong đầu rõ rệt một suy nghĩ nung nấu.

Cô len lén nhìn người bên cạnh, hắn vẫn đang chăm chú vào chiếc máy tính bảng để xử lý công việc, mi tâm cau chặt lại, áp bức đáng sợ.

Thiên Ân cắn chặt môi, nhịp tim nhẩy loạn trong l*иg ngực khiến cho đôi môi cô cũng run rẩy. Mồ hôi lạnh túa ra trên tay, len lén nhìn cha nuôi.

Áp lực vô hình khiến cho giọng nói của cô cũng nhất thời run bắn lên.

_ Cha nuôi?

Cô nhẹ giọng gọi, thanh âm nhỏ xíu vụn vỡ, khiến cho người khác mủi lòng.

Tề Yến Thanh không trả lời, hắn không nhìn cô, mắt vẫn gắn chặt vào công việc trong máy tính bảng.

Thiên Ân rụt rè....cô cẩn thận bám nhẹ tay vào gấu tay áo hắn, nhẹ giọng hơn nữa.

_ Người...giận con sao?

Tề Yến Thanh nhìn bàn tay nhỏ bé giật nhẹ gấu tay mình, ánh mắt u ám lạnh lẽo xoáy vào gương mặt nhu mì đầy ăn năn của Thiên Ân, ánh nhìn sắc bén lạnh toát đến nỗi khiến cô bủn rủn chân tay.

_ Con....xin lỗi cha nuôi!

Thiên Ân khẽ khàng lí nhí, lộ ra gương mặt ngây thơ lấy lòng. Tề Yến Thanh nhìn gương mặt nũng nịu của cô, hàn ý cũng như giảm bớt.

Mặc dù cha nuôi không nói gì, nhưng cảm giác áp bức như dịu đi. Thiên Ân mặc dù sợ đến toát mồ hôi tay, nhưng cũng khẽ nở nụ cười mềm mại như nước, đôi mắt nũng nịu như lấy lòng hắn.

_ Đừng giận con nữa mà! Người giận...con rất sợ!

Tề Yến Thanh nhìn dáng vẻ mới mẻ này của Thiên Ân, khóe miệng kiêu bạc khẽ nhếch lên một nụ cười. Thiên Ân chưa bao giờ tỏ vẻ nũng nịu này với hắn, đột nhiên hôm nay lại chủ động như vậy, đúng là làm cho hắn có chút xao động mới mẻ.

_ Sợ sao?

Cuối cùng cũng nghe thấy thanh âm trầm thấp tà mị của Tề Yến Thanh, Thiên Ân nhẹ nhõm tự thở phào, mỉm cười quyến rũ, dễ thương gật đầu.

_ Dạ......cha nuôi dọa con sợ muốn khóc!

Tề Yến Thanh bật cười, Thiên Ân nhìn thấy nụ cười mê hoặc của hắn, đột nhiên ngẩn ra. Hắn rất hiếm khi cười....cười thoải mái như này.....hình như là lần đầu tiên?

Nén cảm giác xao xuyến trong lòng, Thiên Ân khẽ kéo tay hắn, giọng nói ngọt như mật hoa rót vào tai hắn thơm ngát.

_ Cha nuôi....Con muốn đến tiệm bánh ngọt!

_ Làm gì?

Tề Yến Thanh hỏi đơn giản, ánh mắt hắn nhìn gấu áo bị Thiên Ân nắm kéo kéo lôi lôi.

_ Con mua quà cho Bác Dung!

Thiên Ân nhẹ giọng giải thích, thanh âm vui vẻ mang theo chút run rẩy, đôi mắt trong vắt mang theo chờ mong nóng vội nhìn hắn, không thấy hắn lên tiếng, cô còn hấp tấp nói.

_ Con đã chuẩn bị quà ở London, nhưng cha nuôi bắt con để toàn bộ đồ đạc lại, cái gì cũng không được mang theo! Con chỉ còn cách mua bánh ngọt!

Thiên Ân ngọt ngào nói, gương mặt phụng phịu như mang theo ý hờn trách, đôi mắt trong vắt len lén nhìn hắn.

_ Bác Dung những năm qua đã chăm sóc con rất tốt, sinh nhật nào cũng làm bánh kem cho con! Cha nuôi....

Thiên Ân nắm tay hắn, giọng nói mè nheo dễ thương, khiến cho Tề Yến Thanh cuối cùng cũng thở dài, gật đầu.

_ Được!

_ Cám ơn cha nuôi!

Thiên Ân reo lên vui vẻ. Bàn tay chủ động ôm lấy cổ hắn, cơ thể dịu dàng dựa vào hắn.

Tề Yến Thanh khẽ nhướn mày, trái tim của hắn đột nhiên xao xuyến một chút.

Thiên Ân buông hắn ra, ngồi ngay ngắn lại vị trí, nụ cười ngọt ngào mê hoặc nở rộng với hắn.

Tề Yến Thanh ngả người ra ghê, thanh âm trầm thấp vang lên.

_ Đến tiệm bánh ngọt!

***

Xe dừng lại một tiệm bánh ngọt nổi tiếng. Thiên Ân nhìn ra bên ngoài cửa kính, tim đập rất mạnh, có chút khẩn trương.

_ Ta cùng con xuống mua!

Tề Yến Thanh cưng chiều lên tiếng, lập tức nghe thấy tiếng Thiên Ân vang lên gấp gáp.

_ Dạ không cần đâu!

Ánh mắt Tề Yến Thanh khẽ nheo lại nhìn cô, Thiên Ân lập tức nở nụ cười mê hoặc, dịu giọng giải thích.

_ Ý con là....để con tự chọn được không ạ? Coi như một bất ngờ nho nhỏ, được không cha nuôi?

Tề Yến Thanh nhìn gương mặt háo hứng mong chờ của Thiên Ân, đôi môi hắn nhếch lên một nụ cười nhạt. Hắn hôm nay đặc biệt dễ tính, lập tức đồng ý.

_ Được! Vậy vệ sĩ của ta đi theo con! Chọn nhanh rồi ra!

_ Dạ!

Thiên Ân cũng không tin nổi mình lại gặp may, cha nuôi sao mà dễ dàng đống ý như thế, gấp gáp gật đầu, không đợi người mở cửa hộ lập tức mở cửa xuống xe. Đôi chân chạm đất, cô nhanh nhẹn muốn bước, đột nhiên nghe thấy tiếng Tề Yến Thanh phía sau.

_ Ân nhi!

Một tiếng gọi khiến toàn thân cô cứng đờ, gai ốc nổi lên râm ran....

Cô nở nụ cười run run, khẽ quay lại, nhìn Tề Yến Thanh cao ngạo kiêu bạc, ánh mắt sắc bén xoáy vào cô.

_ Thẻ của con ở đây không dùng được! Cầm tiền mặt đi mua!

Thiên Ân nhìn xấp tiền trong những ngón tay thon dài của cha nuôi, gương mặt bối rối, xấu hổ cúi đầu.

_ Dạ...con quên mất....con cám ơn người!

_ Đi đi!

Tề Yến Thanh gật đầu, ngồi lại vào trong. Dáng người cao cao tại thượng, bình lặng thâm trầm.

Thiên Ân đóng cửa xe lại, nhìn người vệ sĩ đi bên cạnh, mỉm cười ngọt ngào, nhẹ bước vào trong.

***

Tề Yến Thanh nhắm mắt, ngả người trên nệm ghế. Gương mặt tuấn mĩ tuyệt đẹp hoàn toàn thư giãn, đôi mắt sâu hút nhắm nghiền lại, đôi môi mỏng kiêu bạc khép chặt, ung dung nhàn nhã, mị hoặc vô cùng.

Cơ thể hắn mang theo khí chất hút hồn, lúc này lại lười biếng nhàn nhạt, ung dung tự tại, như đang chờ đợi một điều gì đó.

Một khoảng thời gian yên tĩnh trôi qua....

Đột nhiên cánh cửa xe mở ra đột ngột, tên vệ sĩ gấp gáp vội vã.

_ Thưa Tề tổng! Tiểu thư....trốn mất rồi ạ!

Đôi mắt lạnh lẽo của Tề Yến Thanh chầm chậm mở ra, ánh nhìn u ám mang theo toàn bộ lạnh lẽo sát khí, khiến cho tên vệ sĩ bên cạnh sợ đến bủn rủn cả người.

_ Trốn rồi...

Hắn nhàn nhạt lên tiếng, thanh âm không cao không thấp, lại mang theo vẻ trào phúng lạ kì.

Tề Yến Thanh bình bình đạm đạm, giống như tin tức vừa rồi chẳng hề khiến hắn ngạc nhiên. Hắn rút ra điện thoại cá nhân, bấm một hàng số.

Thanh âm trầm thấp vang lên, ngược lại với dáng vẻ bình đạm của hắn, mang theo uy hϊếp đáng sợ đến mức khiến cho người bên cạnh máu huyết muốn ngừng chảy.

_ Kính Hàm! Cậu lái xe tới đó được rồi!