Tổng Tài Tàn Khốc: Dưỡng Yêu

Chương 12: ᛕích Ŧhích bản năng đàn ông

_ Bác sĩ! Tiểu thư nhà chúng tôi sao rồi ạ?

Khi vừa thấy vị nữ bác sĩ từ trong phòng của Thiên Ân bước ra, Dung quản gia lập tức gấp gáp hỏi thăm. Cách đây ba mươi phút, bà đã bị đánh thức bởi một tiếng gọi lớn, vừa bước ra cửa thì bà kinh hãi khi nhìn thấy Tề tổng không biết từ bao giờ đột nhiên trở về! Và lại càng kinh hãi hơn khi trên tay hắn bế Thiên Ân mê man sốt nóng, máu chảy thành dòng giữa hai chân cô, nhỏ thành từng giọt trên nền gạch trắng đỏ thẫm, chiếc váy ngủ màu be cũng bị ướt một mảng đỏ.

Hắn gấp gáp bế thẳng Thiên Ân về giường, ra lệnh gọi bác sĩ tư đến gấp trong đêm, cả biệt thự Bạch trà được một phen náo loạn, mọi người ai cũng thất kinh khi thấy gương mặt tuấn mỹ của Tề tổng đột nhiên trở nên căng thẳng cực độ, những lọn tóc xõa tung trước trán, dáng vẻ tùy tiện khác hẳn sự chỉn chu thường ngày thế nào lại càng khiến hắn mang vẻ phong trần quyến rũ.

Vị nữ bác sĩ đó đột nhiên trong đêm bị gọi gấp gáp, tóc tai còn chưa kịp búi gọn cẩn thận, mặc vội một bộ quần áo chưa kịp là đã bị áp tải lên xe riêng. Nhìn tay vệ sĩ vội vàng đến mức nóng giận khiến bà cũng lờ mờ đoán được thân thế của người bà sắp chữa trị tầm cỡ đến thế nào!

Chỉ không ngờ rằng nơi bà được đưa đến lại là Bạch trà thành, nơi mà tất cả mọi người đều biết là tư gia của Tổng giám đốc tập đoàn Tề thị - Tề Yến Thanh. Một nhân vật tầm cỡ đến mức không nói đến ngài thị trưởng, ngay cả những quan chức cấp cao nhất khi nghe thấy tên cũng phải kính sợ vài phần! Hắn chính là kẻ vừa có tiền, vừa có quyền, hô mưa gọi gió, đổi trắng thay đen, thậm chí có lời đồn rằng, nếu như hắn muốn người nào chết, thì người đó nhất định không thể sống qua nổi một ngày!

Vì thế khi cánh cổng nặng nề của Bạch trà thành vừa mở ra, cơ ngơi xa hoa diễm lệ khiến cho vị nữ bác sĩ kinh ngạc, trong lòng vừa ái mộ, vừa thầm cầu khẩn người bà sắp chữa chạy sẽ không có vấn đề gì nguy hiểm, nếu không cái mạng của bà chắc chắn sẽ không qua khỏi đêm nay!

Vừa đến nơi bà đã bị Dung quản gia đưa ngay lên phòng Thiên Ân, nhìn thấy Tề tổng một cỗ tây trang đầy sát khí, trên tay hắn còn dính máu khô, gương mặt căng thẳng khó coi đến cực điểm khiến cho bà tim đập chân run, mặt mũi tái mét, cứ nghĩ rằng cảnh trong phòng không phải đầu rơi thì nhất định là máu chảy!

Nào ngờ, vừa bước vào trong, cảnh tượng máu chảy đầu rơi bà tưởng tượng kia không thấy đâu, chỉ nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn, gương mặt đoan trang thùy mị, mái tóc đen dài xõa tung, hàng my rợp bóng run run nhắm nghiền, đôi môi mọng hồng hồng hé mở, miên man sốt nóng.

Thiên Ân đã được hầu gái lau rửa sạch sẽ, còn thay bộ váy ngủ khác, bộ váy dính máu kia đã được đem đi, nằm trên giường lớn vô lực thiêm thϊếp.

_ Tiểu thư nhà chúng tôi bị chảy máu, xin bác sĩ kiểm tra xem....có phải tiểu thư nhà tôi đã....dậy thì không?

Dung quản gia nhẹ giọng hỏi vị nữ bác sĩ, lúc này mới len lén thở phào nhẹ nhõm. Bà yêu cầu mọi người ở bên ngoài, sau đó tiến đến cẩn thận kiểm tra cơ thể của cô thật tỉ mỉ, thật chu đáo. Sau khi xác định đúng là lần đầu tiên dậy thì của Thiên Ân, bà mới dịu dàng đắp lại chăn cho cô, bước ra ngoài.

Vừa bước ra ngoài, quản gia Phương Dung đã vội vàng lao đến hỏi.

_ Tiểu thư nhà chúng tôi sao rồi ạ?

_ Không sao! Thân thể của Tề tiểu thư hoàn toàn khỏe mạnh! Đây là dậy thì lần đầu, khi dậy thì lần đầu thì sẽ sốt nóng như vậy, nghỉ ngơi một đêm sáng mai là sẽ không sao hết!

_ Tuổi mười ba đã dậy thì....không phải là hơi sớm sao ạ?

Dung quản gia cẩn thận hỏi lại.....Bà vốn coi Thiên Ân như con gái mình, sự trưởng thành này của cô bé, đối với bà thật sự là một dấu mốc quan trọng, vì thế không tránh khỏi quá mức khẩn trương.

_ Không sớm! Do tiểu thư được ăn uống đầy đủ dinh dưỡng, chăm sóc rất tốt nên dậy thì như vậy là bình thường! Xin mọi người đừng quá lo lắng!

Vị nữ bác sĩ mỉm cười dịu dàng.....đúng là tiểu thư hào môn, việc dậy thì thôi cũng làm cho mọi người được một phen náo động!

_ Dung quản gia! Thay tôi cám ơn bác sĩ thật chu đáo!

Giọng Tề Yến Thanh đột ngột vang lên. Từ nãy đến giờ hắn đứng tại một góc, yên lặng như một pho tượng. Vị bác sĩ kia bị Dung quản gia thu hút hoàn toàn sự chú ý, căn bản nhất thời không nhớ ra hắn cũng có mặt ở đây.

Gương mặt tuấn lãng lạnh lùng cao ngạo, một vài lọn tóc xổ tung loạn xạ trước trán, ánh mắt sâu hút như hồ nước, lạnh lẽo nhìn thấu nội tâm đối phương, chiếc mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng khắc nghiệt, cỗ tây trang không được cài cúc ngay ngắn và bàn tay dính máu, nhìn hắn bây giờ không khác gì ác quỷ bước ra từ địa ngục.

Vị nữ bác sĩ kia bị khí chất của hắn khiến cho tim đập chân run, vội vàng cúi đầu chào hắn và bước ngay theo Dung quản gia.

Bây giờ Tề Yến Thanh mới thở ra một hơi, sau khi nghe toàn bộ lời nói của vị bác sĩ kia, khẳng định Thiên Ân đúng là sốt nóng do dậy thì, mi tâm hắn mới được kéo dãn ra một chút.

Hắn nhìn cánh cửa phòng Thiên Ân đóng im, lại đưa mắt xuống nhìn những vệt máu đã khô dính trên tay mình, nhớ đến dáng vẻ như đóa bạch trà dính máu của Thiên Ân, đôi mắt hoảng hốt và bàn tay bám chặt lấy áo hắn của cô, tia mắt hắn lập tức lộ ra phức tạp.

Hắn móc điện thoại ra, bấm một dãy số, thanh âm mê luyến lại một lần nữa vang lên, không cao, không thấp, mang theo sự suy tính thâm sâu:

_ Kính Hàm! Cậu giúp tôi làm một chuyện!

***

Thiên Ân thiêm thϊếp mê man, trong cơn mộng mị, cô đột nhiên cảm thấy gương mặt nóng rẫy của mình được một bàn tay mát lạnh áp vào, cảm giác dễ chịu khoan khoái khiến cô bé không ngừng được khẽ " ưm " lên vô thức.

Những ngón tay thon dài của Tề Yến Thanh khẽ khàng vuốt ve gò má xinh đẹp ửng đỏ của Thiên Ân. Hắn đã thay trang phục, cũng đã rửa sạch những vết máu khô trên tay, dáng vẻ quý tộc cao ngạo khôi phục vững vàng.

Hắn ngồi trên gường, đôi chân thon dài đặt vuông góc với sàn nhà, khí thế anh tuấn quyến rũ. Một bàn tay đặt hờ hững trên gối, tay còn lại hắn ẩn nhẫn vuốt ve gương mặt nhu mì dễ thương đang thiêm thϊếp ngủ của Thiên Ân.

Dưới bàn tay ram ráp của mình, Tề Yến Thanh cảm nhận được một sự non mềm mơn mởn căng tràn sức sống, sự nữ tính như đóa hoa hé nụ thơm ngát gợi cảm.

Chưa khi nào Tề Yến Thanh cảm thấy tim mình đập mạnh như vậy!

Hắn lăn lộn ngang dọc giữa hai giới hắc - bạch đã rất nhiều năm, đàn bà đủ loại đã qua tay hắn, đủ loại tư vị hắn đều đã nếm thử, đủ loại quyến rũ đam mê hắn đã được thưởng lãm, nhưng...chưa bao giờ trong hắn, kɧoáı ©ảʍ chinh phục và khao khát đàn ông nguyên thủy lại bị đốt cháy đến khô nóng như hôm nay, khi hắn nhìn thấy Thiên Ân bám chặt tay vào áo hắn, gương mặt ngây ngô và đôi mắt trong veo hốt hoảng mở to, run rẩy trước sự thay đổi khác lạ của bản thân....và khi hắn thấy máu chảy ra từ giữa hai chân cô, tim hắn đột nhiên đập rất mạnh, liên hồi....đập đến đau đớn l*иg ngực!

Sự tinh khôi và thuần khiết của Thiên Ân đã giáng một đòn chí mạng vào bản năng gốc trong hắn, vào cảm xúc tăm tối nhất của hắn. Vẻ đẹp như đóa bạch trà dính máu, vừa ngây thơ tươi trẻ, vừa gợi cảm chết người của cô thật sự khiến tên đàn ông trong hắn bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến độ điên cuồng.

Dáng vẻ ngượng ngùng bối rối, xấu hổ run run....và Thiên Ân cứ thế ngây ngô ngất đi trong vòng tay hắn, vừa kín đáo e ấp, vừa quyến rũ gọi mời...

Tề Yến Thanh ngắm nhìn vẻ đẹp dịu dàng trong sáng hắn một tay nuôi nấng vẫn áp trong lòng bàn tay mình ngủ say sưa, dáng vẻ ngây thơ không chút phòng bị, hơi thở đều đặn dịu dàng.....đôi mắt Tề Yến Thanh như tăm tối hơn, giống như một miệng hố không đáy, hun hút, thâm trầm.

Hắn vươn người, cúi thấp xuống, sát gần hơn với gương mặt đang say ngủ dịu dàng kia.

Hơi thở trong khiết của cô hòa với hơi thở nam tính của hắn, đôi môi mỏng kiêu bạc sát gần hơn với nét mềm mại hồng phớt ngây thơ....

_ Tề tổng!

Tiếng Kính Hàm đột ngột vang lên ở phía sau khiến động tác của hắn dừng phắt lại. Tề Yến Thanh nhìn gương mặt người con gái dịu dàng khép mắt him him trước mặt, bàn tay đặt trên đầu gối của hắn siết lại...

Rất lâu sau, bàn tay áp trên gò má Thiên Ân mới được buông ra, những ngón tay lạnh buốt thon dài xoa nhẹ vào nhau như tiếc nuốt sự mềm mại ấy. Tề Yến Thanh đứng dậy, quay người bước về phía kính hàm, nét mắt hắn kín bưng, không cảm xúc, ánh mắt sắc lạnh như dao nhìn Kính Hàm cung kính cúi đầu ở bên ngoài.

_ Việc của Tề tổng giao thuộc hạ đã hoàn thành!

_ Tốt!

Thanh âm giọng nói hắn trầm thấp hơn thường lệ, với người không biết thì thấy bình thường, nhưng đối với người đã đi theo hắn nhiều năm như Kính Hàm, thanh âm này anh biết, mang theo rất nhiều tức giận dồn nén.

Tề Yến Thanh lướt qua Kính Hàm, trong mùi hương gỗ tuyết tùng đặc trưng của riêng hắn còn phảng phất hương hoa lan Nam phi thơm ngát của Thiên Ân.

Kính Hàm nhìn theo bóng lưng mạnh mẽ, bờ vai rộng lớn vững chãi, dáng người chuẩn mực như tài tử Tây phương của hắn....đôi mắt anh chợt nhen lên một tia buồn bã.

***

_ Đi du học?

Thiên Ân hét lên nho nhỏ, thanh âm trong vắt hoàn toàn bị sự bất ngờ xâm chiếm. Đúng như lời nữ bác sĩ đã nói, ngủ qua một đêm cô lập tức khỏe lại, sắc mặt hồng hào tươi tắn, xinh đẹp rạng rỡ.

Hôm nay sau khi tỉnh dậy, Thiên Ân được Dung quản gia giải thích cặn kẽ về những chuyện đã xảy ra hôm qua, cũng nói cẩn thận cho cô biết tất cả những gì cô nên và phải biết về cơ thể mình, khiến cho cô bé bị một phen xấu hổ đỏ bừng cả mặt mũi!

Thiên Ân nhớ lại chuyện đêm qua khi mình chảy máu, chính cha nuôi là người bế cô về phòng, máu của cô còn dính đầy trên người hắn thì chỉ mong có một cái lỗ nào trên đất để cô chui xuống đó mà trốn đi cho rồi!

Cô thiếu nữ nhát gan ngượng ngùng nhất định sống chết không chịu xuống phòng ăn dùng bữa sáng với Tề Yến Thanh. Cô chẳng còn mặt mũi nào để đối diện với hắn sau chuyện tối qua, làm cho Dung quản gia phải một phen chật vật mới nhổ được cái củ cải mặt mũi đỏ lựng này ra khỏi giường, líu ríu xuống phòng ăn.

Biệt thự Bạch trà buổi sáng nay náo nhiệt hẳn. Nguyên cớ chính là do vị chủ nhân cao cao tại thượng bảy năm biệt tích đột nhiên trở về trong đêm, khiến cho các cô hầu gái được một phen rúng động, đi lại như mắc cửi, xôn xao nhộn nhạo cả lên.

Khi Thiên Ân xuống đến nơi thì Tề Yến Thanh đã trang phục chỉnh tề, rượu vang uống dở, tờ báo buổi sáng sẵn trong tay, nhàn nhã phong thái ngồi đợi cô cùng dùng bữa.

Ngược lại hoàn toàn với Thiên Ân xấu hổ ngại ngùng, Tề Yến Thanh giống như chuyện tối hôm qua chẳng mảy may tác động gì đến hắn, giống như chuyện nước chảy mây trôi, căn bản không đáng bận tâm. Thiên Ân thấy biểu tình của hắn như vậy, cũng biết rằng cha nuôi đối với bất kì chuyện gì cũng đều bàng bạc lạnh nhạt như thế, cô cũng cảm thấy thoải mái hơn chút...

Nhưng khi cô vừa mới dùng gần hết điểm tâm sáng, thì cha nuôi thuận miệng lại nói cho cô một tin như sét đánh, ngay tuần sau cô bé sẽ lên đường đi du học!

Đôi tay cô buông rơi dao nĩa đang cầm, mở to mắt nhìn cha nuôi đang nhàn nhã đọc báo bên cạnh.

Tề Yến Thanh đưa đôi mắt sâu hút nhìn cô, cái nhìn đánh giá rất sắc bén như nhìn thấu trong đầu cô đang nghĩ gì, khiến cho Thiên Ân bất giác ngậm miệng lại.

_ Lẽ nào con không thích?

_ Con....

Thiên Ân ấp úng......đúng là cái gì cô nghĩ đều không thể lọt qua được đôi mắt như chim ưng của hắn....Cô đúng là....không phải là không thích!

Nhưng đột ngột như vậy khiến Thiên Ân có chút khẩn trương, cô đã ở trong Bạch trà thanh bảy năm, rất nhiều kỉ niệm. Bây giờ một lời nói đi là đi luôn, kể cả là người vô tâm nhất thì trong lòng cũng phải có vương vấn, huống hồ là người đa sầu đa cảm như Thiên Ân...hơn nữa còn có bác Dung....cô thật sự không nỡ rời xa bà!

_ Ta thấy giáo sư dậy vĩ cầm đánh giá con rất cao! Ra nước ngoài học tập sẽ là cơ hội cho con phát triển năng khiếu! Nên đi!

Tề Yến Thanh nói đơn giản, giống như chuyện đi ra nước ngoài học tập với hắn đơn giản như chuyện đi siêu thị mua đồ vậy.

_ Nhưng....con...có chút không nỡ rời xa Bạch trà...Còn có bác Dung nữa!

Thiên Ân ấp úng nói với hắn, nào ngờ hắn lại đơn giản lật trang báo, nói mà không nhìn cô.

_ Đi rồi sẽ về!

Thiên Ân mím môi lại, cúi đầu nhìn xuống phần ăn sáng của mình. Cha nuôi chính là như vậy, khi đã đưa ra quyết định gì thì người bên cạnh nhất quyết phải làm theo, một lời cũng không được trái, người làm con gái như cô cũng không phải là ngoại lệ!

Tề Yến Thanh nhìn Thiên Ân cứ ngồi im như tượng, đầu mi tâm hắn cau lại. Ngón tay tinh tế gập đôi tờ báo trong tay, giọng nói vang lên, mạnh mẽ uy quyền.

_ Ăn nốt đi!

Thiên Ân nghe tiếng hắn vang lên, lập tức cầm dao nĩa như một cái máy, cúi đầu ngoan ngoãn ăn nốt phần ăn.

Đến khi chiếc đĩa trước mặt trắng trơn, Thiên Ân mới bỏ dao nĩa xuống, người hầu tiến đến dọn đi giúp cô, lại nghe tiếng hắn vang lên bên tai.

_ Uống nước cam đi!

_ Con...

Thiên Ân vốn định phản đối rằng " con no rồi! ", nhưng nhìn ánh mắt sắc lạnh đến thấu xương tủy của hắn, cô khôn hồn im miệng mang nước cam trong cốc uống sạch.

Tề Yến Thanh dường như rất hài lòng cách " nuôi dưỡng " của mình với cô, tâm tình đột nhiên dễ chịu hẳn. Đợi cô uống xong ly nước, nhàn nhạt hỏi cô.

_ Muốn đi du học ở nước nào?

Hả???

Câu nói bất ngờ của hắn khiến cho Thiên Ân ho húng hắng. Chỗ nước cam sót lại trong cổ họng sộc lên mũi cay xè.

_ Sao vậy?

Tề Yến Thanh vươn bàn tay vỗ nhẹ nhẹ vào lưng cô, lực vỗ nhẹ nhàng, mang theo sự yêu chiều lạ lẫm.

Thiên Ân quay người bám lấy tay cha nuôi, gương mặt rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh.

_ Con....cha nuôi....người cho con...được lựa chọn sao?

_ Tạo sao không?

Tề Yến Thanh nhìn bàn tay nhỏ bé của cô bám lấy bàn tay mình, ánh mắt sắc bén chiêm ngưỡng nét hạnh phúc ánh lên từ nụ cười của Thiên Ân.

_ Con muốn đến nước nào ta đều sẽ đáp ứng!

Lời nói cưng chiều quá bất ngờ này khiến Thiên Ân không dám tin vào tai mình. Cô thực sự hồ nghi người trước mặt có phải là cha nuôi lúc nào cũng đáng sợ của cô hay không?

_ Con muốn tới Pháp!

Thiên Ân reo lên như trẻ nhỏ. Từ lâu cô bé đã mơ ước một lần được đặt chân đến nước Pháp hoa lệ, cái nôi ánh sáng. Qua những trang tiểu thuyết cổ điển, qua phim ảnh, qua sách báo, nước Pháp hoà hoa mĩ lệ đã từ bao giờ chiếm trọn tình yêu của cô. Cô muốn ngắm dòng sông Sein thơ mộng, muốn nhìn Khải Hoàn Môn, Tháp Eiffel.....muốn tới những cánh đồng hoa rực rỡ, những làng quê yên ả êm đềm.

_ Đã có trường yêu thích chưa?

Tề Yến Thanh nhẹ giọng hỏi, cũng không ngạc nhiên khi Thiên Ân lập tức gật đầu. Cô bé reo lên khe khẽ.

_ Con lên lấy cho cha nuôi coi.

Thiên Ân vội vã cuống cuồng chạy lên trên phòng, bộ dạng trẻ con mừng rỡ. Tề Yến Thanh ngả người vào ghế nhàn nhã nhìn theo, đôi môi khắc nghiệt ẩn hiện một nét cười.

Cô bé hầu như đã đem tất cả chuyện đáng sợ lẫn xấu hổ tối qua một mực quên sạch sẽ.....Tề Yến Thanh nở nụ cười tà mị...

Trẻ con thì vẫn chỉ là trẻ con mà thôi!