Bác Sĩ Của Anh

Chương 4: Không Thoát Khỏi Mối Hôn Sự Này.

Hồi phục lại thần trí Từ Viên Khang quay trở lại phòng, anh ngồi xuống rót cho mình một ly rượu rồi lại rơi vào trầm tư Lãnh Ngạo thấy anh như vậy thì hỏi :

" Cậu làm sao vậy? Có chuyện gì " Từ Viên Khang vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình nên không nghe Lãnh Ngạo đã nói gì.

" Viên Khang. " Lãnh Ngạo gọi lại lần nữa.

Từ Viên Khang : " Hả? Cậu vừa mới nói gì cơ. "

" Mình hỏi cậu là xảy ra chuyện gì rồi sao? Trầm tư vậy. " Lãnh Ngạo đáp.

Im lặng một chút Từ Viên Khang mới nói ra :

" Ngạo, cậu giúp mình cái này đi. "

" Chuyện gì? "

Từ Viên Khang : " Mình cần tìm một cô gái, nhưng mình không biết tên cô ấy, cũng không biết mặt, không biết gì cả. Mình chỉ biết trước đây nhà cô ấy ở thành phố B, từng học ở trường cấp 3 X. Mình đã từng tự điều tra rồi nhưng vẫn chẳng có chút manh mối nào. "

" Cậu tìm cô ta làm gì? " Lãnh Ngạo hỏi

Từ Viên Khang uống cạn ly rượu trên tay đáp :

" Muốn gặp lại người cũ năm xưa, một cô bé thanh thuần, vì muốn cứu người khác mà không sợ đám côn đồ, dám la hét lên để cứu mình. Một cô bé tốt bụng hay tới cô nhi viện vào những buổi thứ 7.

Mình muốn biết bây giờ em ấy như thế nào, sống có tốt không? Mình muốn nhìn thấy em ấy..." Sau khi Từ Viên Khang nói xong thì thấy Lãnh Ngạo đang cười, anh cả giận nói :

" Ngạo, cậu cười cái gì chứ? "

Lãnh Ngạo đáp :

" Cười cậu. Thật không ngờ Từ thiếu lại là kẻ si tình tới vậy lại yêu đơn phương một người chưa bao giờ thấy mặt. "

Từ Viên Khang : " Mặc kệ mình, tuy là mình chưa thấy mặt cô ấy bao giờ nhưng chắc hẳn cô ấy rất xinh.

Bao nhiêu năm qua để cố quên đi hình bóng ấy mình đã khoác lên mình cái danh hoa hoa công tử, một kẻ chỉ biết ăn chơi gái gú. Nhưng mình chưa từng động tới bất kỳ ai, vì mỗi khi mình muốn xuống tay với cô gái nào đó, mình lại nhớ tới hình dáng thanh thuần kia. Rồi lại nhìn thấy dáng vẻ dâʍ đãиɠ của những cô gái kia, mình không thể nào mà nuốt trôi được. "

Lãnh Ngạo nhếch môi, rồi liếc nhìn về phía Từ Viên Khang khinh bỉ nói : " Đó là do cậu quá yếu... "

Từ Viên Khang coi như không nghe thấy lời Lãnh Ngạo vừa nói tiếp tục việc uống rượu của mình. Ngồi thêm một lát nữa thuộc hạ của Lãnh Ngạo vào báo cáo bên dưới tầng 1 xảy ra xô xát. Anh cùng Lãnh Ngạo ra phía ban công nhìn xuống, hôm nay quả nhiên là ngày lành tháng tốt vậy mà lại có thể gặp được Huyết Long trong truyền thuyết.

Từ Viên Khang : " Ngạo, nhìn đi cô ta chính là Huyết Long sao? "

" Yên lặng đi. " Lãnh Ngạo nói. Hai người cùng nhau đứng ở trên lầu xem xét tình hình, Huyết Long quả đúng như lời đồn " Tàn ác và khát máu. " Cô ta đã ra tay tuyệt đối không có hai chữ " Lưu Tình. "

Sau khi đã nhìn ra được kết cục của kẻ đó Từ Viên Khang và Lãnh Ngạo lại trở về phòng. Ngồi thêm một lát nữa Lãnh Ngạo rời đi trước, căn phòng bao rộng lớn này chỉ còn lại những chau rượu làm bạn cùng Từ Viên Khang.

Huyết Long, sau khi đã xử lý xong thì lên phòng nghỉ ngơi, chưa bao lâu lại nhận được tin tức lô hàng xảy ra chuyện nên cô ấy lại phải chuẩn bị tới thành phố T để giải quyết.

Cánh cửa mở ra một cô gái xinh đẹp dịu dàng trong chiếc váy trắng bước vào, cô gái này không ai khác chính là Trình Lạc. Trình Lạc đưa ly nước cam cho Băng Tâm rồi nói :

" Tâm Tâm à, có chuyện gì sao? " Băng Tâm nhận lấy ly nước nhấp một ngụm nhỏ rồi nói

" Trong bang xảy ra chút chuyện, lát nữa mình sẽ đi xử lý. " Trình Lạc nghe vậy thì gật đầu.

im lặng một lát Băng Tâm lại hỏi cô :

" Lạc Lạc vậy cậu tính thế nào về mối hôn sự kia. "

Trình Lạc thở dài một cái rồi đáp :

" Tâm Tâm ơi, mình nghĩ mình sẽ không thoát khỏi mối hôn sự này đâu. Ba mẹ mình nhất định sẽ dùng cách gì đó để ép mình đồng ý. Mình biết trốn chỉ là phương pháp tạm thời, nhưng được ngày nào hay ngày ấy vậy. "

" Cậu có cần mình giúp không? "

Trình Lạc nghe Băng Tâm nói vậy thì cười đáp :

" Cậu giúp được mình sao? Nhưng cậu định làm thế nào. "

" Hôn lễ sẽ chẳng thể diễn ra nếu không có chú rể. Chỉ cần kẻ đó chết sẽ được thôi. "

Trình Lạc nghe vậy lắc đầu lia lịa : " Không được đâu Tâm Tâm à. Mình không muốn người ta chết oan vì mình. "

" Tùy cậu thôi, nếu thay đổi ý định thì tìm mình. "

Trình Lạc cười trừ rồi chuyển chủ đề : " Cậu tới thành phố nào vậy? "

" Mình nói rồi mà thành phố T. "

Trình Lạc : " Là thành phố T sao? Cậu ở đó lâu không vậy. Mình nhận được thư mời về làm việc ở một bệnh tại thành phố T. "

" Mình không rõ nữa, nếu mọi chuyện thuận lợi thì sẽ về tổng bộ sớm thôi. ""

Trình Lạc : " Ò, mà khi nào cậu tới đó. "

Băng Tâm nhìn xuống đồng hồ rồi đáp :

" 30" nữa. ""

Trình Lạc : " Nhanh vậy sao? "

" Còn cậu khi nào tới đó. "

Trình Lạc : " Chắc hơn 1 tháng nữa, mình còn bận chút chuyện bên này và điều quan trọng là tránh ba mẹ đã. "

" Ừm. Vậy cần đi đâu cứ bảo người đưa đi. "

Trình Lạc : " Mình biết rồi. "

Cuối cùng cũng tới giờ Băng Tâm bay, Trình Lạc tiễn Băng Tâm một đoạn rồi cũng quay trở về. Vòng xoáy định mệnh đang đợi cô ở phía trước dù là đau khổ hay hạnh phúc thì Trình Lạc đều phải đương đầu.