Đêm đó.
Hằng năm, đại học Thuyền Kiệt đều chuẩn bị một buổi tiệc vũ hội chào mừng giáo viên và nhân viên mới, nhân dịp này tiện thể cho giáo viên cũ và mới có thể giao lưu với nhau.
Bầu không khí hoài cổ của những năm 70, những quả bóng đèn neon đầy đủ màu sắc được treo trên trần nhà, không ngừng xoay tròn chuyển động, nào là hồng, đỏ, vàng, cam, xanh lá, những ánh đèn chiếu vào người của những người đàn ông và phụ nữ trên sàn nhảy, những điều này thật khác với những người giáo viên nghiêm khắc thường ngày, đêm nay, coi như tạm thời được giải phóng...
Tô Mạn đến gần chiếc bàn dài đầy ắp điểm tâm và đồ uống, cô bưng hai ly cocktail lên, ánh mắt như đang tìm kiếm thứ gì, sau đó ở một góc khuất, ánh mắt cô dừng lại ở thân hình cao lớn, cường tráng đang dựa vào tường của Nhan Chí Cương, anh đút một tay vào túi, đôi chân dài bên trái co lên, dựa vào tường, ánh đèn neon đỏ rực rỡ chiếu vào khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông, chập chờn chập chờn, sáng tối sáng tối, vô tình làm nổi bật dáng vẻ lơ đãng và khoa trương của anh.
Cái cảm giác không thể diễn tả được... cố tình giữ khoảng cách với mọi người, một cách tự vệ đặc biệt.
Thành thật mà nói, tám năm trước, Tô Mạn và các bạn cùng lớp của cô đều cảm thấy Nhan Chí Cương là một sự tồn tại rất đặc biệt trong số các giáo viên lúc bấy giờ.
Khuôn mặt lạnh lùng của anh là đẹp một cách tự nhiên, không qua bất kỳ sự phẫu thuật thẩm mỹ nào, khí chất toát ra từ anh có chút nổi loạn, trông không hề giống giáo viên dù chỉ là một chút, đôi khi lại cảm thấy bóng dáng anh có vài phần u buồn.
Tóm lại, Nhan Chí Cương là một chủ đề thảo luận sôi nổi nhất giữa các giáo viên và sinh viên trong trường, đó là một bí ẩn.
Đôi mắt phượng của Tô Mạn khẽ híp lại, hàng mi mảnh dài chớp chớp như một chiếc quạt nhỏ nhẹ nhàng vỗ vỗ, đôi môi đỏ mọng của cô nhếch cười một cách quyến rũ, đôi giày cao gót màu đỏ rượu vang gõ lộc cộc trên nền gạch trắng mờ sương, người phụ nữ chậm rãi đi về phía anh, đưa ly rượu cho người đàn ông bằng đôi tay mảnh mai, trắng trẻo của cô, giọng nhẹ nhàng, ngọt ngào nói: "Thầy Nhan... uống một ly cocktail không...?"
Người đàn ông mới uống vài ly, sắc mặt ửng đỏ, con ngươi sâu hơn so với bình thường, đôi mắt dường như ẩn giấu rất nhiều bí mật, anh nhìn người phụ nữ đối diện, gợi cảm nói: "Bạn học Tô... cảm ơn em... "
Bốn bề xung quanh vắng lặng, không có ai, đèn neon nhấp nháy đỏ, trai đơn gái chiếc.
Cô bước từng bước một tới gần thân thể cao lớn, cường tráng của người đàn ông, bỗng dưng, hai bàn tay nhỏ nhắn vuốt ve l*иg ngực ấm áp của anh, miệng phun u lan, bình thản áp sát chiếc bụng phẳng lì của cô vào đũng quần anh, Tô Mạn có thể cảm nhận được vật cứng kia đang dần dần nóng lên, di chuyển trong tiểu huyệt của mình, hương thơm cùng hơi thở nóng ấm của người phụ nữ phảng phất lướt qua khuôn mặt nam tính tuấn tú của anh, ngón tay thon dài lướt nhẹ qua sóng mũi cao thẳng của người đàn ông, ngón tay dừng lại ở dưới quai hàm góc cạnh...
Người đàn ông nhướng mi, sắc mặt bình tĩnh, không lay động, hơi thở vững vàng nói: "Bạn học Tô... em có biết mình đang làm gì không...?"
Cái miệng hồng nhỏ như anh đào của cô hé mở: "Nhan tiền bối... em đã là đồng nghiệp của thầy rồi... thầy vẫn gọi em là bạn học Tô... "
Đôi mắt đen của Nhan Chí Cương hơi nheo lại, không tránh cũng không né, anh phớt lờ cảm giác nóng lạ thường đang lan rộng ra ở đũng quần, chỉ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ.
Chính xác thì cô muốn làm cái gì?
Anh đáp lại bằng một giọng trầm thấp: "Em cũng không gọi tôi là thầy Nhan sao...?"
Dứt lời, Tô Mạn nở nụ cười, một nụ cười quyến rũ.
Anh uống cạn cốc cocktail, nhìn người phụ nữ, cô có mái tóc nâu dài uốn lọn lớn, một chiếc băng đô chấm bi đen trắng trên đỉnh tóc, một chiếc váy dài mỏng nhung tơ màu đỏ rượu vang ôm sát vào người cô, eo cô gầy đến mức véo liền sẽ gãy, cặp mông mật thật đẹp, từ trên cao nhìn xuống, vừa vặn thấy khe ngực trắng như tuyết, lộ ra một chút bộ ngực sữa, sâu sắc và hấp dẫn.
Tám năm, cô thiếu nữ ngây ngô ngày nào đã không còn, giờ đây cô đã trưởng thành và xinh đẹp, trở thành một người phụ nữ vô cùng quyến rũ.
Tiếng cười nói ồn ào trên sàn nhảy dường như chỉ là nhạc nền không đáng kể, cho đến khi giọng nói của một đồng nghiệp khác truyền đến: "Thầy Nhan, anh đang ở đâu...? Đồng nghiệp từ những nơi khác muốn mời anh uống một ly... "
Nhan Chí Cương rũ mắt, liếc nhìn người phụ nữ và nói: "Bạn học Tô... vui lòng tránh sang một bên... "
Đôi mắt phượng của người phụ nữ hơi nhướng lên, như đang quyến rũ và kɧıêυ ҡɧí©ɧ, cô chậm rãi mở ra khoảng cách, cánh môi nhỏ mềm mại khẽ nhếch lên, cười nhạt: "Nhan tiền bối... đi nhanh đi... mọi người đang đợi anh đấy."
Cô đặt ly cocktail định uống xuống, ăn một miếng bánh dâu tây, rõ ràng là nên thơm ngọt ngon miệng, nhưng lúc này, càng ăn càng thấy vô vị.
Cô nhìn cách đó không xa, Nhan Chí Cương đang uống hết ly này đến ly khác, trực giác cô cảm thấy đó là một kiểu phát tiết...
Vì cái gì...? Cô ấy muốn biết.
Trên bàn có vài chai rượu mạnh, chai nào cũng đã cạn đáy, nếu nhóm giáo viên này thật sự muốn phát điên, tuyệt đối sẽ không thua kém người điên.
Mỗi một ly đều cạn đến giọt cuối cùng, đùa thật.
Cô có chút lo lắng, trái phải muốn kiếm cớ để ngăn anh điên cuồng uống rượu như vậy, chợt nghe một đồng nghiệp nửa say nửa tỉnh gọi: "Có ai tiện đưa thầy Nhan về nhà không...? Tất cả chúng tôi đều uống rượu... không thể lái xe... "
Cơ hội tới!
Tô Mạn mang giày cao gót chạy chậm, kéo váy lên, hổn hển nói: "Tôi có thể đưa thầy Nhan về nhà."