Tôi Đợi Em Bước Lên Đỉnh Vinh Quang

Chương 10

Tên ma quỷ Triệu Dục Thành này, bao giờ mới cút đi vậy chứ!

Đối với Triệu Dục Thành, thì Ngải Hân là đang muốn lười biếng.

Đầu tiên là âm thầm lén lút rút khỏi đội ngũ muốn trốn không phải chạy, bị mình phát hiện lại còn nói dối là đã xin nghỉ rồi, haha, Triệu Dục Thành vẫn luôn có tự tin 100% đối với trí nhớ của mình, mỗi ngày có những ai xin nghỉ thì anh chỉ cần nhìn một lần là sẽ nhớ như in.

Vả lại nhìn thấy Ngải Hân ở trên sân tập, chạy chậm rì rì, chân còn không nhấc lên nổi, càng ngày cách càng xa so với đội ngũ đã chạy trước đó.

Đây chắc chắc không phải là trình độ mà một học viên nên có. Cho dù cô ta không xuất thân từ lớp chính quy, nhưng trải qua kì huấn luyện hơn nửa năm trời rồi, tuyệt đối không thể chỉ ở trình độ này được.

Cho nên, đáp án chỉ có một là: cô ta cố ý, muốn dùng cách này để chống đối với anh.

Trong lòng Triệu Dục Thành cười lạnh. Những học viên không nghe lời anh đã gặp nhiều rồi, cái kiểu như Ngải Hân, chỉ cần phạt vài lần là sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngay.

Ở phía xa, anh nhìn thấy Ngải Hân đã chạy đến đây rồi. Triệu Dục Thành đang định nhân lúc cô chạy qua cạnh anh mà khiển trách thêm vài câu nữa, nhưng đột nhiên một chiến sĩ cầm điện thoại thở hổn hển chạy đến đây.

“Đội trưởng Triệu, điện thoại của anh.”

Triệu Dục Thành lạnh lùng liếc anh chiến sĩ một cái: “trong lúc huấn luyện không nghe điện!” đây là quy tắc của anh, ai cũng biết.

Nhưng chiến sĩ đó nhỏ giọng nói: “ điện thoại của cục trưởng Bạch ạ...”

Chớp mắt, khuôn mặt luôn căng cứng của Triệu Dục Thành, bỗng nhiên thay đổi thành vẻ khó xử.

Anh cầm lấy điện thoại, trầm giọng nói: “biết rồi.”

Sau đó quay người nói với Cố Dật Hưng: “ chỉ đạo Cố, nơi này giao cho cậu, tôi đi gọi cuộc điện thoại đã.”

“Mau đi đi.” Cố Dật Hưng nhanh chóng nói. Lại hâm mộ mà nhìn bóng lưng của Triệu Dục Thành đang đi ra xa, tự nói một mình: “ cục trưởng Bạch tự mình gọi điện cho, không nghe thì cũng thôi đi, vậy mà lại còn có thể bình tĩnh như vậy, quả nhiên quan hệ của hai người không bình thường.”

Đang nói một mình thì Ngải Hân chạy đến bên cạnh anh ta, đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, một tay vẫn còn đang ôm bụng.

“Ể, Ngải Hân, thân thể em không thoải mái hả?” Cố Dật Hưng một phát liền phát hiện ra có gì đó không ổn.

Ngải Hân cứng đầu, chỉ thở dốc nói: “không sao, đội trưởng Triệu phạt chạy 10 vòng.”

“Ơ...” Cố Dật Hưng cạn lời rồi, nghĩ đến việc hôm qua Triệu Dục Thành còn nói mình không thích Ngải Hân, xem ra hai người này không hợp nhau rồi.

“Đừng cố quá, nếu như không khỏe thì nghỉ ngơi đi, tôi thay em nói với đội trưởng Triệu một câu.” Cố Dật Hưng không nhẫn tâm nhìn Ngải Hân chật vật như vậy.

Ngải Hân đã đang chầm chậm lê lết rời đi rồi, quay đầu lại xua tay nói: “ cảm ơn chỉ đạo Cố, tôi không sao.”

Haizz, cũng là một cô gái cố chấp.

Cố Dật Hưng cảm thấy bản thân mình đều đã vô cùng xót thương cho cô rồi, vậy mà sao tên Triệu Dục Thành lại không hiểu gì chứ?

Dưới tháp huấn luyện, Triệu Dục Thành đang nghe điện thoại.

“Được, cháu biết rồi....vâng, được ạ. Nhất định cháu sẽ sắp xếp, chú Bạch cứ yên tâm, tầm lúc nào thì Hủy Hủy đến ạ...vâng...”

Tắt máy, Triệu Dục Thành cau chặt mày lại.

Anh rất hay cau mày, nhưng lúc này không phải là do không vui mà cau mày như trước đây, mà là thấy đau đầu.

Con gái bảo bối của Bạch Chấn Hải – Bạch Hiểu Hủy được nghỉ hè rồi. Là giáo viên tiểu học, kì nghỉ hè, Bạch Hiểu Hủy thường sẽ đi đây đó du lịch, rất trùng hợp, cũng thường hay đi “du lịch” đến nơi làm việc của Triệu Dục Thành.

Đây này, tuần sau cô nàng đến rồi, Bạch Chấn Hải bảo anh phải sắp xếp cẩn thận cho cô nàng.

Thực ra căn cứ huấn luyện ở ngoại ô, xung quanh chẳng có nơi nào để du lịch đi chơi cả, Bạch Hiểu Hủy chính là vì Triệu Dục Thành mà đến đây. Hễ cứ nghĩ đến phải làm việc dưới sự quan sát của Bạch Hiểu Hủy thì toàn thân Triệu Dục Thành đều đã sởn tóc gáy rồi, chẳng lẽ lại có thể không đau đầu được chắc.