Thú Nô

Chương 38

“A ---- ân a... Nhẹ chút, Rip, ta muốn hỏng rồi... A a...”

“Chính là nơi đó, ân... Nhanh chút nữa... Lott nhanh chút nữa.. Nơi đó rất ngứa...”

“A a a --- đừng ---- chậm một chút! Ta còn muốn hưởng thụ nhiều hơn.... A a...”

Phong Tình đỏ cả mặt, hai tay gắt gao bịt lỗ tai, nhưng thế nào cũng không ngăn được từng trận kêu da^ʍ lọt vào tai.

Ô, An Nhiên cũng thật là, làm chuyện kia cũng không đi xa một chút, còn kêu lớn tiếng như vậy, giống như muốn toàn bộ sinh vật trong rừng đều nghe thấy. Ô --- nhưng hắn không thích nghe, không muốn nghe----

Hai cự lang xám trắng An Nhiên giới thiệu kia, một là Lott, phụ thân, một là Rip, nhi tử, An Nhiên liếc một cái có thể phân biệt hai lang ai là phụ thân ai là nhi tử, nhưng Phong Tình nhìn thế nào cũng cảm thấy hai con này giống nhau như đúc, thật sự không biết ai là ai. Cả hai đều là cấp bậc thánh thú, có tư tưởng độc lập của bản thân, còn biết tiếng người. Hiện giờ hai phụ tử mê đắm thân thể của yêu tinh An Nhiên, mỗi ngày cùng yêu tinh đánh dã chiến, làm hại thai phu Phong Tình muốn hảo hảo an tĩnh an thai cũng không được.

Lúc mới đi ra từ vong linh giới, hắn còn lo An Nhiên sẽ bị hai lang này cầm cố mất đi tự do, sau này hắn liền biết lo lắng của mình đều là dư thừa. Hai lang ngoại trừ tình sự rất bá đạo ra, cái khác cơ hồ đều là tùy ý An Nhiên, chỉ cần lúc muốn làm lập tức phối hợp, còn nữa, ngoại trừ họ ra, không được làm cùng người hay thú khác, cái khác An Nhiên thế nào thì họ thế ấy, hoặc tận lực thỏa mãn, đương nhiên An Nhiên cũng có lúc vượt quá, khi đó hai lang bị phiền đến sốt ruột sẽ không nói hai lời đè An Nhiên xuống làm đến hắn không có khí lực chi chi chít chít nữa.

Bây giờ Phong Tình ở trên ngọn núi An Nhiên quen được hai lang trước kia, nơi này rất gần một thành trấn náo nhiệt, tòa thành kia dựa vào núi lớn, núi lớn lại liên tiếp núi lớn, sơn thế nơi này hiểm trở, lại có hai thánh thú trấn thủ, rất ít có người dám đi lên, bọn Phong Tình ở đây coi như an toàn, vật tư thiết yếu cũng có bảo đảm.

Phong Tình đã mang thai tám tháng, bụng bầu tròn vo, thân thể mảnh khảnh nhô cái bụng cực đại, hết sức không hợp, khiến người ta không khỏi lo lắng thân thể nhỏ bé như thế thật sự có thể chịu đựng được sao?

Ngồi vào ghế dựa gỗ đơn sơ ngoài nhà nhỏ cùng An Nhiên dựng, Phong Tình vuốt ve cái bụng, đôi mắt híp lại, khóe miệng câu ra một chút ý cười, từ từ ngâm nga, mỗi ngày ăn cơm đi ngủ, còn lại chính là sờ sờ cái bụng mình, cùng bảo bảo trò chuyện hát ca, nhàn nhã phơi nắng, trời mưa liền oa trong nhà gỗ ngắm mưa kể chuyện về mưa cho bảo bảo. Những ngày dễ chịu nhàn tản như vậy Phong Tình rất thích, chỉ ngoại trừ khi An Nhiên cùng hai lang làm việc kia, nhịp tim hắn tăng lên, mặt đỏ tai hồng không thể thích ứng.

Thường xuyên nhớ Eri cùng Shogula, lúc nhớ đến họ, tâm sẽ vừa ngọt vừa đau, nghĩ họ bây giờ đang làm gì, bên cạnh có ai bầu bạn, đang vui vẻ hay khổ sở. Nhớ họ là không khống chế được, vô pháp, ai kêu tâm mình đã nứt thành hai nửa, một nửa ở chỗ Eri, một nửa ở chỗ Shogula, bây giờ tâm hắn cơ hồ là trống rỗng, còn lại đều là tình yêu tràn đầy đối với bảo bối trong bụng.

Bảo bối, papa rất mong đợi ngươi sinh ra.

“Tiểu Tình Tình...” Không khí yên lặng nhàn hạ bị An Nhiên bỗng nhiên hô to phá hư, An Nhiên quần áo hỗn độn nhanh nhẹn chạy qua.

Hai mắt Phong Tình mở ra nhìn một cái, lại nhắm lại, mở miệng. “Lúc này sao lại mới làm một tiếng đã xong, hai lang kia chán ngươi rồi?”

“Còn lâu, chúng nó còn muốn làm tiếp, là ta không muốn làm, ta phái họ đi săn chút đồ ăn.” An Nhiên kéo một cái ghế dựa đồng dạng tới ngồi xuống. “Tiểu Tình Tình có thể sắp sinh, cần hảo hảo chăm sóc, mấy ngày tới ít làm chút để đặc biệt chăm sóc ngươi.”

“Không cần đặc biệt chăm sóc.” Phong Tình hưởng thụ gió nhẹ, cười khẽ. “Ta không phải rất hảo hảo sao, hơn nữa ngươi đã liên tục chăm sóc ta, thỉnh thoảng cùng hai lang kia tiêu dao một chút có sao đâu.” Bụng hắn càng lúc càng lớn, An Nhiên cũng càng ngày càng khẩn trương, đã mấy lần cự tuyệt hai lang cầu hoan, Phong Tình chú ý thấy ánh mắt hai lang nhìn An Nhiên bây giờ đều là màu lục.

“Đương nhiên là có sao, lỡ như ta đang làm cùng họ mà ngươi đúng lúc muốn sinh? Vậy làm thế nào, bây giờ qua loa không được.” An Nhiên nói, xách tay Phong Tình lên xem xét, lắc đầu. “Gầy như khúc củi, ngươi xem ngươi bây giờ toàn thân chỉ có cái bụng bầu có thịt, cái này mà hảo hảo cái gì.”

Từ sau khi ra được vong linh giới, Phong Tình đã hảo ăn hảo nghỉ, mỗi ngày gà vịt cá biển mọi thứ thuốc bổ ăn bổ sung, hảo hảo bổ hơn hai tháng, bụng bổ đến càng lúc càng lớn, nhưng thân vẫn gầy đến đáng sợ, giống như thứ ăn vào đều bổ đến trong bụng, mà thân thể chỉ không gầy tiếp nữa thôi, nhưng không có một chút dấu hiệu béo lên. Thân thể vẫn tiếp tục yếu ớt, bây giờ đi mấy bước liền phải nghỉ ngơi một chút, không nghỉ sẽ thở dốc té xỉu, An Nhiên cảm thấy Phong Tình bây giờ rõ là còn muốn yếu hơn tiểu thú sơ sinh.

An Nhiên lại sờ sờ bụng Phong Tình. “Ngươi nói xem nơi này có phải chỉ có một đứa hay không? Nếu chỉ có một sao lại có thể to như thế.”

“Ngô... Có thể, có thể.” Phong Tình vẫn không ngờ đến vấn đề này.

Sẽ có hai bảo bảo sao? Vậy hắn chuẩn bị nhiều quần áo thêm một chút.

Cái bụng tròn vo dưới tay bỗng nhiên động một chỗ, tiếp theo lại động một chỗ khác, An Nhiên dán tai lên dò xét thai đạp, tiểu gia hỏa bên trong rất sinh động.

“Chúng đang động, chúng động ngươi thật sự không đau sao?” Bị người đá trong bụng sẽ đau chứ?

“Thật sự không đau.” Không đau, chỉ có đôi khi thai đạp kịch liệt sẽ làm hắn có chút khó chịu, nhưng hắn rất vui, bảo bảo đang động, nói rõ bên trong hảo hảo, sáu tháng bi thảm ở vong linh giới trước kia không làm bảo bảo chịu thương tổn.

Gió nhẹ lướt trên người trên mặt trên thân, cảm giác rất tốt, ánh nắng xuyên qua lá cây không dày đặc vẩy lên người, họa trên người một mảnh lấm tấm bóng râm và đốm sáng, Phong Tình mở mắt nhìn An Nhiên nghiêm túc cảm thụ thai đạp, cười.

“An Nhiên, lúc ta không có ở đây, ngươi giúp ta nuôi nấng bảo bảo nhé!”

“Ý gì? Ngươi không ở đây, vậy ngươi ở đâu?”

“Ta có lẽ không chống đỡ được bao lâu nữa, có lẽ sẽ không thể thấy bảo bảo trưởng thành.” Phong Tình thấp giọng. “Ngươi hẳn là biết.”

“Nói bừa cái gì!” An Nhiên trừng hắn. “Mạng ngươi còn dài! Bảo bảo của ngươi ta không giữ, chính ngươi tự giữ.”

“Ngươi giúp ta đi!” Phong Tình thấp giọng làm nũng. “Đây là tâm nguyện duy nhất của ta, ngươi không giúp ta không có ai giúp ta...”

“Hừ.” An Nhiên hất đầu, không nói lời nào, nửa ngày mới thốt ra ba chữ. “Tuỳ ý ngươi.”

Sinh bảo bảo thật là khủng khϊếp. Tiểu Tình Tình vốn là một người mạnh khỏe lại bị ép thành như vậy.

“A.” Phong Tình cười nhẹ, xoay xoay thân thể, còn nói. “An Nhiên, ta kể một câu chuyện cho ngươi, muốn nghe không?”

“Nói.”

“Là câu chuyện của ta...” Phong Tình bắt đầu êm tai kể, kể cái thế giới mình sinh ra kia, kể chuyện hồi nhỏ của mình, kể mình thế nào tự nhiên tới thế giới xa lạ này, kể sự mê mẩn cùng nỗi sợ hãi lúc vừa mới tới, kể sự kinh diễm khi mới thấy vương tử thú một sừng màu trắng mỹ lệ kia...

“Thế giới ta sống trước kia cũng không giống nơi này, không có pháp thuật, không có võ kỹ, không có lính đánh thuê, cũng không có ma thú, thân thể mạnh nhất nơi đó ở đây mà nói đều là yếu ớt, xe ngựa sớm đã không cần, nơi đó dùng một loại công cụ gọi là ô tô thay cho đi bộ...”

“Ta hồi nhỏ cũng rất trong sáng và hay mắc cỡ, có một lần thầy cô dẫn mọi người đến rạp chiếu phim xem, tiếp viên hàng không trên màn ảnh cởi vớ cao lộ ra một cái đùi trắng nỏn, ta cũng không dám nhìn, người khác ai cũng trừng to mắt xem...”

“..... Tóm lại, ta không biết bị sao chính là đối với nữ nhân không có cảm giác, đối với nam nhân hình như không có hứng thú, nhưng thấy đại cẩu dã tính phiêu lượng đè mẫu cẩu trên đường, luôn luôn cảm thấy rục rịch miệng khô lưỡi khát, khi đó ta cực kỳ sợ hãi, nghĩ mình thật biếи ŧɦái...”

“... Sau đó, ta rời khỏi thành phố kia, đến một thành phố cảng cách nơi đó rất xa, tìm công việc, sống yên ổn, còn mua căn hộ, trả góp...”

“Ngươi không nên nghi ngờ, chúng ta ở nơi đó chính là không dùng pháp thuật vẫn có thể bay, còn có thể bay rất lâu, chứa mấy trăm mấy ngàn người cũng không thành vấn đề, thứ đó gọi là máy bay...”

“Ta lúc vừa đến nơi này, mờ mịt mông lung, cảm thấy mình đang nằm mơ, nếu không chính là mình đã phát điên... Ác, ngươi không biết lúc ấy ngay cái nhìn đầu tiên với Shogula, thân thể trắng trắng, cái sừng bạc bạc, lúc ấy ta rất muốn sờ cái sừng thanh tú kia, xem rốt cuộc là cảm giác gì, ta nghĩ mình khi đó cũng đã bị Shogula mê hoặc mất rồi...”

“Hách...” An Nhiên lắc lắc đầu, chớp chớp mắt. “Một câu chuyện thật thần kỳ!”

“Đây là sự thật!” Phong Tình nói quá lâu, có chút mệt mỏi. “Ta không phải người nơi này, thân thể ta nơi đó có lẽ đã chết rồi...”

“Rõ là khó có thể tin, nhưng ta nghĩ ta hẳn là có thể chấp nhận.” An Nhiên nắm tay lại gõ gõ đầu mình. “Ngươi sẽ không nói đùa như thế với ta.”

Phong Tình yên tâm cười, thở ra, may mắn, hắn thật sự sợ nói ra sẽ bị trở thành thằng ngốc. “Bí mật ai cũng không biết được.”

“Chỉ có ta biết.” An Nhiên nhếch miệng cười, nhưng vừa mới nói xong, hai thanh âm quen thuộc đồng thời vang lên.

“Còn có bọn ta!” Hai lang bỗng nhiên đồng thời xuất hiện trước mặt hai người, mỗi miệng ngậm một con cá.

“Các ngươi nghe lén?” An Nhiên kêu sợ hãi lên án.

“Là các ngươi quá không cảnh giác.” Rip nhả con cá còn nhảy loạn, hừ lạnh liếc. “Nói chuyện bí mật cũng không biết che giấu một chút, thật sự nghĩ trong rừng này không có lỗ tai?”

“Quên đi, không có việc gì.” Phong Tình đè lại An Nhiên - cơ hồ nhảy dựng lên. “Họ không phải ngoại nhân, cũng không phải người lắm miệng.” Hơn nữa họ muốn nghe cũng phòng không được.”

“Hừ.” An Nhiên vẫn có chút mất hứng, quay đầu không nhìn họ. “Đúng rồi, Tiểu Tình Tình, ngươi biết thân thể này là người thế nào không ?”

“Không biết...” Phong Tình lắc đầu. “Có thể là một thiếu gia nhà giàu nào đó, hoặc là con cháu một tiểu quý tộc nào đó.” Mặt dày mày dạn bám lấy đội lính đánh thuê, lại không bị trực tiếp đá đi, đoán là có tiền hoặc là có chút quyền.

“Ngô... Không biết thì thôi, mà có biết cũng vô dụng.” An Nhiên cào đầu nói. “Bây giờ quan trọng nhất chính là Tiểu Tình Tình hảo hảo an dưỡng thân thể, cũng đã tám tháng, sắp sinh rồi. Ân... Nam nhân mang thai hẳn là gần giống nữ nhân, đều là mười tháng nhỉ?”

“Cái này... Ta cũng không biết...” Hắn trước kia lại chưa từng mang thai, cũng chưa từng thấy nam nhân mang thai, không có tiền lệ tham khảo. “Trước tiên lấy tiêu chuẩn mang thai của nữ nhân xem đi...”

“Ác...” An Nhiên bỗng nhiên lại nghĩ đến một vấn đề tương đối nghiêm trọng nghiêm túc. “Nữ nhân có sản đạo, nam nhân không có, vậy ngươi từ nơi nào sinh bảo bảo?”

“Á??” Phong Tình đột nhiên cũng ý thức được vấn đề nghiêm trọng này, hắn không có sản đạo, thế nào sinh được? Đến lúc đó bảo bảo từ đâu ra ? “Ta, ta cũng không biết, nơi này có sinh mổ không?” Không có sản đạo hẳn là có thể sử dụng phương pháp mổ giải quyết...

“Sinh mổ? Ý gì?” An Nhiên trợn mắt. “ Mổ bụng lấy tiểu hài tử ra? Trời ạ, nghe là thấy kinh khủng rồi, nam nhân sinh bảo bảo phải mổ bụng?”

Xem bộ dạng An Nhiên, nơi này hình như không có sinh mổ, vậy đến lúc đó bảo bảo thế nào sinh ra?

Phong Tình lập tức luống cuống, bảo bảo tựa hồ cũng cảm thấy tâm trạng hắn đột ngột biến hóa, nhốn nháo lên, quyền đấm cước đá trong bụng Phong Tình, làm cho Phong Tình lập tức tái mặt, ôm bụng, đau đến cơ hồ nói không nổi.

“Làm sao vậy? Đau bụng?” An Nhiên vội vàng xoa xoa bụng cho hắn, hiện tượng này rất bình thường, Phong Tình khoảng ba ngày bụng sẽ đau, sau mỗi lần đau thân thể đều yếu đi một chút, xoa bụng cho Phong Tình, hắn sẽ hơi dễ chịu.

“Ân.... Ngô...” Lần này không ngừng đau, trong bụng còn động động kêu ùng ục, Phong Tình khó chịu cắn răng.

“Sẽ không phải muốn sinh chứ?” Lott đi tới, y thấy khố tử Phong Tình ướt đẫm.

“Sinh, sinh?” Phong Tình khẩn trương lên, mới tám tháng, nữ nhân mang thai tám tháng liền sinh xem như sinh non, bảo bảo bây giờ sinh non sao? Bảo bảo sinh non thân thể sẽ yếu đuối, hơn nữa, hơn nữa, bảo bảo phải ra từ đâu?

“Oa, vậy làm thế nào? Làm thế nào? An Nhiên cũng luống cuống, không ngừng xoa bụng Phong Tình, nhìn bụng Phong Tình tựa hồ đang động, lại xem khố tử hắn, không biết làm thế nào.

“Nữ nhân nhân loại sinh thế nào, liền chiếu theo đó làm đi!” Rip cũng tới gần, đề ra một chủ ý ôi thiu.

“Nhưng hắn không phải nữ nhân, không có cái nữ nhân mới có...” An Nhiên cảm thấy mình sắp phát điên.

“Nhưng hắn vẫn có động, cứ thử trước như vậy xem, lại không ai biết làm thế nào đỡ đẻ cho nam nhân.” Lott cau chặt mày.

“Ngươi nói... Nơi đó?” An Nhiên bị dọa. “Nơi đó nhỏ như vậy, thế nào sinh tiểu hài tử được --- sẽ căng nứt đó!”

“A..” Khi họ nói chuyện, Phong Tình đã không chịu được đau đớn thét chói tai, đau đớn bụng dưới không ngừng tăng lên, hạ thể cảm thấy có cái gì đó không ngừng chảy ra.

“Làm thế nào, làm thế nào.” An Nhiên cấp bách loạn chuyển qua lại, nhưng nghĩ không ra nên làm thế nào.

“Trước tiên cởi khố tử hắn, xem nước ối từ đâu chảy ra, nước ối từ đâu chảy ra, tiểu hài tử chắc cũng là từ nơi đó đi ra.” Rip nói.

“Nga nga, đúng đúng!” An Nhiên vội vàng kéo khố tử Phong Tình xuống, tách đùi hắn ra, hắn thấy tiểu động phía sau Phong Tình không ngừng chảy chất lỏng đυ.c đυ.c ra bên ngoài. “A a! Là từ nơi đó chảy ra! Chẳng lẽ bảo bảo phải từ cái động nhỏ như thế đi ra?” Ra được sao?