Xa trong Rừng rậm sương mù, Shogula đang nghe lời phụ vương dạy bảo bỗng nhiên cảm thấy tim đập dữ dội không thể khống chế, như muốn nhảy ra khỏi ngực.
“Làm sao vậy?” Thánh thú một sừng đương nhiệm vương quân cảm thấy y không chuyên tâm.
“Không có gì.” Lắc đầu, cảm thấy là lạ, không rõ.
“Vậy tiếp tục, ban nãy ta nói đến, theo đuổi một nhân loại nam tính...”
Trận thứ hai bắt đầu.
Học viện Phare vs học viện Uriyuri.
Đối phương: hai pháp sư, một thích khách, một cung thủ, một kiếm sĩ.
“Cần phải cẩn thận.” Ryu kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn thẳng Phong Tình nói. “ Mỹ nhân khôn vặt thích đùa giỡn.”
Phong Tình không để ý đến hắn, theo đội lùi ra phía sau mấy bước.
Trận đấu bắt đầu!
Ngay từ đầu, mấy cung tiễn hướng Phong Tình bắn đến. Phong Tình mặt không đổi sắc, chống đỡ một mặt thủy kính, lan ra, tên bắn vào trong thủy kính bình hành, lại xuyên ra không được, vì thủy kính nháy mắt đã biến thành băng tinh.
Băng tinh nháy mắt lại hóa sương mù, đoạt lấy mấy mũi tên kia, Phong Tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Ryu đối diện. Với tinh thần lực của mình, Phong Tình rất vừa lòng.
Toàn trường rất im lặng, khí ẩm nháy mắt đóng băng rất đơn giản, băng khối nháy mắt hóa sương mù lại không người làm được, cũng không ai lại làm.
“Graw---”
Một tiếng thú gào, trường thi đấu trống rỗng xuất hiện một con gấu xám. Gấu xám gầm gừ, chi trước đập đất mạnh bạo, mặt đất Phong Tình cùng Do Hoa đứng bỗng nhiên chấn động kịch liệt, Phong Tình lảo đảo mấy cái, khó khăn lắm mới ổn định được. Mấy cung tên đột ngột bắn nhanh qua, không đợi Phong Tình phản ứng, người đã bị An Nhiên kéo qua một bên, tránh thoát nguy hiểm.
“Cám ơn, ta không có việc gì.” Phong Tình cảm ơn, ban nãy kia, dựa vào chính hắn cũng có thể tránh thoát.
Chiến đấu tiến hành rất kịch liệt, bên này Phong Tình là đối tượng tiến công trọng điểm, thường xuyên gặp công kích, chật vật né tránh.
Không ổn!!!
Phong Tình bỗng nhiên cảm thấy có chút bất thường, giống như thiếu gì đó. Không kịp ngẫm nghĩ, phía sau đột ngột phóng tới mấy mũi tên bắn lén, đồng thời, mặt đất dưới chân lại bắt đầu run lên.
Khó khăn lắm mới tránh thoát công kích phía sau, gương mặt cười âm hiểm của Ryu bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng, bỗng bị người kéo qua một bên.
“Phong.”
“An Nhiên!!”
Khó trách cảm thấy thiếu cái gì, thích khách kia---- Ryu, ngay từ đầu liền ẩn thân.
May mắn An Nhiên kéo hắn qua một bên, mới tránh thoát một đao hướng cổ họng.
Gần ngay trước mắt lại thất thủ, Ryu vẫn cười ác độc, Phong Tình không kịp phản ứng, nhanh như chớp lại bị An Nhiên kéo về phía sau.
Sau đó... Trơ mắt nhìn An Nhiên thay hắn đỡ một kích vào ngực, rồi... Ryu chưa kịp đắc ý, lại bị Quýnh Diệp một rìu chém rớt nửa người...
Trừng lớn mắt, không biết phải làm gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn An Nhiên ôm ngực đầy máu tươi ngã xuống đất, Do Hoa vội vàng chạy tới chữa trị cho An Nhiên... Giữa không trung trên đầu một trận bạch quang, Shogula mất tích lâu ngày xuất hiện...
Lập tức, lâm vào một mảnh bóng tối.
Ân... Cảm giác gì... Như bị chất lỏng lành lạnh bao vây, lại như cùng chúng nó là một thể.
Tựa hồ có người ôn nhu chạm vào trán mình.
Ách.... Mình xảy ra chuyện gì?
“Tỉnh.”
Mở mắt liền thấy Shogula thú hình vẻ mặt như thở phào nhẹ nhõm, chớp chớp mắt, Phong Tình muốn ngồi dậy, lại bị đè lại.
“Thân thể mới hảo, nghỉ ngơi chút đi.” Shogula mỉm cười, tựa hồ rất vui vẻ, bưng qua một chén nước xanh lục, tới gần.” Đến, cái miệng nhỏ uống xong sẽ có lợi cho thân thể.”
Nhận chén, chậm rãi uống, mát lạnh hơi đắng.
“Ta xảy ra chuyện gì?”
“Ngươi sợ hãi, hôn mê bất tỉnh.”
Ách... bị dọa choáng?
“Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Một ngày.”
..... Mất mặt.
Đúng rồi!
“An Nhiên thế nào? Hắn ở đâu?” Phong Tình bỗng nhiên nhớ tới An Nhiên.
“Không có việc gì, hắn mê man ở một phòng khác, ta đã chữa trị cho hắn, pháp thuật chữa trị của thánh thú một sừng ngươi cứ yên tâm!”
“Nga....” Phong Tình đứng dậy, dựa vào đầu giường, nhìn chăm chú Shogula.
Shogula trở về, y mấy ngày nay làm gì...
Còn tự nhiên mất dạng nữa không?
“Ericter đi rồi...” Phong Tình vùi đầu trong chăn, yếu ớt nói.
“Ân.” Y đã biết, đó là một cơ hội tốt.
“Ngươi lại đột ngột rời khỏi ta nữa sao?”
“Chỉ cần ngươi không đuổi ta đi.”
“Sẽ không, sẽ không!” Phong Tình gắt gao ôm cổ Shogula. “Sẽ không, ta chưa từng dám đuổi ngươi đi, đều là ngươi không biết tại sao không thấy tăm hơi.” Vành mắt hơi đỏ lên.
“Xin lỗi.” Lông mao hàm dưới Shogula nhẹ ma sát hai má Phong Tình, giải thích.
Chuyện sau này ai biết, Phong, ngươi xác định sẽ không đuổi ta đi sao.
Chạng vạng, Phong Tình mơ mơ màng màng tỉnh ngủ, ôm cổ Shogula, nâng vành mắt sưng đỏ ngơ ngác nhìn chăm chăm trần nhà, Shogula nhìn qua, chữa mắt cho hắn, bồi hắn.
Mắt sưng đau hơi lạnh, Phong Tình thoải mái nhắm mắt lại.
Chán ghét, Ericter mới đi không đến hai ngày liền thành ra như vậy, sau này biết làm thế nào.
Chỉnh đốn lại tâm tình, Phong Tình ngẩng đầu mỉm cười
“Ta không sao, Shogula, cám ơn ngươi.”
May mà còn Shogula bầu bạn, ở thế kỷ 21, mình rõ ràng là quen cô đơn.
Phong Tình đứng dậy, bây giờ mới nhớ, nơi này có chút quen thuộc, là phòng Ericter, lục ra vài món y phục, lại phát hiện Shogula ngán trước cửa.
“Có chuyện gì sao? Ta phải xem họ thế nào.”
“Cả ngày không ăn gì, ngươi còn động??” Shogula giận dữ, gia hỏa này, sao lại không quan tâm thân thể mình như thế?
“Ách...” Shogula vừa nói, cảm thấy thật đúng là đói bụng, tứ chi như nhũn ra, bụng còn xì xào kháng nghị.
“Lên lưng ta.” Shogula bất đắc dĩ.
Phong Tình cẩn thận cưỡi trên lưng Shogula, lông mao ngân bạch của Shogula, mềm trơn như tơ lụa thượng đẳng, lúc động không cảm giác được một chút xóc nảy, sừng trên trán lấp lánh dưới ánh mặt trời lại không chói mắt. Phong Tình bỗng nhiên cảm thấy, tâm tình tối tăm do Ericter rời khỏi tựa hồ trở thành hư không, như cuối cùng cũng hít thở được không khí trong lành.
“Nơi này.” Phòng An Nhiên, Phong Tình nhảy xuống, không để ý chân mềm lảo đảo, vội vàng chạy vào.
“Do Hoa? Quýnh Diệp?” Họ thế nào cũng ở đây? Quýnh Diệp toàn thân quấn băng gạc ngồi một bên, Do Hoa ở bên giường.” An Nhiên xảy ra chuyện gì?” Tới gần nhìn, ân? Không thấy được thương khẩu.
“Ngươi tỉnh? Thật tốt quá!” Thấy Phong Tình, Quýnh Diệp vui vẻ đứng dậy. “Không có việc gì chứ?”
Do Hoa cũng thở phào.
“Ngươi a...”
“Ta không sao, An Nhiên thế nào?” Phong Tình vội vàng muốn biết.
“Hiện giờ không có gì trở ngại, chính là còn chưa tỉnh.” Do Hoa cười gượng. “Đây là triệu hoán thú của ngươi? Sớm thả ra không phải không có việc gì sao.”
Phong Tình cúi đầu.
“Xin lỗi...” Tuy nói ban đầu triệu hoán Shogula không được, nhưng vẫn là trách nhiệm của hắn.
“Không có việc gì.” Do Hoa an ủi. “Sau đó chúng ta nghĩ ngươi được thú một sừng chăm sóc hẳn là không có việc gì, đành phải chuyên tâm đối phó trận đấu kế tiếp...” Êm tai giải thích.
Vốn không có Ericter cùng Phong Tình, ba người kia đối phó học viện Ô Thạch còn không tính là rất cật lực, chỉ không ngờ, học viện Ô Thạch cuối cùng cư nhiên sử dụng hiến tế sinh mệnh, đem sinh mệnh tốt đẹp về sau của mình đổi lại một khắc ngắn ngủi năng lực chiến đấu tăng vọt, áp lực bên ta đột nhiên tăng, hai pháp sư hỏa hệ đối phương cư nhiên còn là triệu hoán sư, triệu hoán phong lang. Triệu hoán thú, hai pháp sư, một thích khách, tập trung công kích Do Hoa cùng triệu hoán thú hạt sư của An Nhiên, Quýnh Diệp chọi hai chiến sĩ búa, Do Hoa ở một bên bận sứt đầu mẻ trán, còn phải đề phòng hai phong lang đánh lén.
“..... Cuối cùng, cuối cùng chịu đựng đến thời gian hiệu lực tế của mấy người kia trôi qua, triệu hoán thú hạt sư chết, ta cùng Quýnh Diệp chỉ bị chút vết thương nhẹ.” Do Hoa thổn thức.
“Bây giờ hảo, mọi người coi như không có việc gì, tính xuống, tổn thất lớn nhất xem như An Nhiên, triệu hoán thú chết là đả kích rất lớn đối với triệu hoán sư, còn trọng thương...” Do Hoa thở dài, trầm mặc một hồi, còn nói. “Chiến đấu vừa xong, ta có hỏi đối thủ chưa khí tuyệt của học viện Ô Thạch, vì sao ngay cả sinh mệnh cũng không cần mà đổi lấy một chút cái gọi là vinh dự buồn cười. Họ lại nói... Những quý tộc các ngươi làm sao hiểu được nỗi phẫn hận của bình dân, sỉ nhục bị những quý tộc các ngươi ức hϊếp, trả giá rõ ràng là chúng ta...” Do Hoa thổn thức vô hạn.” Chưa nói xong liền chết.”
Bên trong một trận trầm mặc.
“A, bây giờ không có việc gì, Quýnh Diệp, chúng ta quay về phòng đi, đừng làm ồn người bệnh.” Do Hoa nhìn không khí hơi trầm buồn, cười nói.” Nơi này liền giao cho Phong Tình.”
“Chúng ta đi, Phong Tình nghỉ ngơi nhé!”
Hai người kia đi xa, Phong Tình đến gần giường, An Nhiên trùm trong một quang cầu trắng ngà, Phong Tình thở dài, vì An Nhiên, vì học viện Ô Thạch. Ghé sấp bên giường, buồn ngủ, bỗng nhiên hơi mệt...
“Không được ngủ! Đi ăn cơm!” Shogula bỗng nhiên nói chuyện.
“Ô.....” Phong Tình méo miệng dụi mắt, lúc này, đâu có đồ ăn...
Cốc cốc, bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, Phong Tình mở cửa, hắn không có gọi người đưa cơm đến mà? Thế nào lại nhiều đồ ăn như vậy ?
“Ngẩn người làm gì, đừng cản đường.” Shogula phía sau nói.
Phong Tình lập tức vọt đến một bên, đây là hai người kia phân phó đưa tới?
Đợi người hầu đi ra, Phong Tình lang thôn hổ yết xử hết đồ ăn, nhanh chóng ngồi vào bên giường làm gà mổ gạo, không quá một hồi tiến vào mộng đẹp.
Shogula bất đắc dĩ chen Phong Tình đang ngủ vào quang cầu, để hắn không bị lạnh, cũng điều trị thân thể hắn.
****************
Lại là một ngày mới, sáng sớm, Phong Tình yên lặng ở một bên nhìn Shogula trị liệu cho An Nhiên, bỗng nhiên cửa bị thô lỗ đá văng ra, Quýnh Diệp cùng Do Hoa xông vào.
“Đi mau! Hoàng đế chết tiệt kia đến!” Quýnh Diệp cấp bách rống to.
“Gì??” Phong Tình đầu đầy dấu chấm hỏi.
“Hình như chuyện ngươi có thú một sừng truyền tới tai hoàng đế, hoàng đế muốn chiếm làm của riêng.” Do Hoa nói nhỏ.” Đi mau! Bằng không triệu hoán thú của ngươi không giữ được, mang An Nhiên theo!”
“Hả?? Hoàng đế muốn cướp đoạt sao?” Phong Tình mở lớn hai mắt.
Cướp Shogula của hắn?
“Không cho, sẽ cướp! Không có thời gian, đi mau!” Quýnh Diệp nóng vội rống lên, ôm lấy An Nhiên trên giường đưa cho Phong Tình, lại đem Phong Tình đổ bên giường lên lưng thú một sừng.
“Hả?? Vậy các ngươi thì sao?” Ôm chặt An Nhiên, Phong Tình lo lắng hỏi. “Mọi người cùng nhau đi đi!”
“Đừng quên, Phare chính là học viện quý tộc, ngoại trừ triệu hoán hệ.” Do Hoa cười nói.” Nhà của chúng ta rất hiển hách, hơn nữa, đánh chết chúng ta cũng nói không có quan hệ gì với các ngươi, hoàng đế cũng không dám làm gì chúng ta đâu! Đi nhanh đi! Hảo hảo bảo hộ hắn!” Một câu cuối cùng là hô với Shogula.
Phong Tình ngẩn người, trên lưng Shogula lúc này bỗng nhiên một trận hào quang màu trắng chói mắt, bạch quang hiện lên, trên lưng cư nhiên mọc ra một đôi cánh ngân bạch, phạch mấy cái, lao ra khỏi phòng, hướng về phía bầu trời, không quá một hồi, đã không thấy tăm hơi.
“Wah! Thánh thú một sừng?!!!” Quýnh Diệp kinh đến cằm cũng rớt.
“Đồ ngốc, bây giờ mới nhìn ra!” Do Hoa mắt trợn trắng, từ lúc Phong Tình hôn mê hắn đã biết, thú một sừng bình thường không thể chữa khỏi vết thương trí mệnh như của An Nhiên.
Shogula... Cư nhiên có cánh, thật xinh đẹp...