Ôn Nham ngủ đến chạng vạng ngày hôm sau mới tỉnh lại, bên ngoài tanh phong huyết vũ cũng không hề hay biết.
Thời gian ngủ quá nhiều, đầu óc Ôn Nham có chút choáng váng, cậu quyết định đi vào phòng tắm để tắm rửa cho tỉnh táo.
Chờ cậu tắm rửa xong đi ra, mùi thức ăn thơm phức đã từ phòng bếp bay tới.
Ôn Nham mặc đồ ngủ đi vào phòng bếp, vừa lúc người bên trong cũng bưng thức ăn đi ra, hai người thiếu chút nữa đυ.ng vào nhau, vẫn là Tống Cảnh Văn lui một bước trước, mới tránh được thảm kịch diễn ra.
“Tiểu Nham, em tỉnh rồi, ngủ có ngon không?” Tống Cảnh Văn vừa nói vừa bưng thức ăn lên bàn ăn.
Ôn Nham sửng sốt một chút, gật gật đầu, nói, “Cũng được.”
Cậu thò đầu vào trong bếp, hỏi, “Có cần tôi giúp gì không?”
Tống Cảnh Văn cười cười nói, “Không cần, anh đã làm xong hết rồi, em chỉ cần ăn thôi là được.”
Ôn Nham hơi ngượng ngùng gãi đầu, “Xin lỗi đã làm phiền anh, Cảnh Văn.”
“Chuyện này thì có gì phiền với không phiền chứ? Chúng ta đã là bạn bè bao nhiêu năm hửm.”
Tống Cảnh Văn múc cho Ôn Nham một bát cháo hải sản, đặt chiếc thìa sứ ở bên cạnh cậu, "Mau nếm thử xem trù nghệ của anh có giật lùi hay không?”
Ôn Nham ngồi xuống, dùng thìa múc một muỗng, thổi thổi hai hơi, uống cháo vào.
“Ngon lắm! Cảnh Văn, kỹ năng nấu ăn của anh ngày càng giỏi!”
“Vậy sao, thích thì ăn nhiều một chút, hôm qua em uống nhiều rượu quá, hôm nay nên dùng thanh đạm một chút.”
“Không sao đâu, anh làm món gì cũng rất ngon!”
Ôn Nham vui vẻ cổ vũ Tống Cảnh Văn, giống như chuyện ngày hôm qua chưa từng xảy ra, cậu lại khôi phục bộ dáng lạc quan giống thường ngày.
Sau bữa ăn, hai người họ cùng nhau dọn dẹp bàn ăn, rửa chén xong thì trời cũng dần dần tối.
Tống Cảnh Văn không đi, hắn muốn ở lại cùng Ôn Nham, Ôn Nham là một diễn viên tuyến 18, không làm người phát ngôn, cũng không có kịch bản, đúng là rất thanh nhàn.
Hai người không có việc gì làm, liền cùng xem TV một lúc, coi đến một nửa, Ôn Nham mới như nhớ ra cái gì đó, vỗ mạnh vào đùi một cái.
“Hỏng rồi! Tháng này tôi còn chưa livestream!”
Đây là nhiệm vụ Ôn Nham tự giao cho mình, mỗi tháng sẽ phát trực tiếp trên weibo một lần.
Nói là nhiệm vụ cũng không hoàn toàn đúng, thuần túy thì là phúc lợi Ôn Nham dành riêng cho mấy ngàn fan hâm mộ vẫn luôn dõi theo mình.
Weibo của cậu rất ít kinh doanh, vì vậy mỗi tháng sẽ dùng một lần livestream để bù lại.
Mỗi lần vào xem livestream, Ôn Nham đều quen thuộc như vậy, cùng fan tâm sự, hát ca, tóm lại, muốn phát cái gì thì phát cái đó, nội dung không cố định.
Tống Cảnh Văn còn chưa kịp ngăn cản, Ôn Nham đã mở weibo, tất nhiên cũng sẽ thấy được đại danh của mình trên trên hot search.
Cậu ban đầu là mộng bức, cho rằng mình đột nhiên bạo hồng, nhìn kỹ rồi mới phát hiện ra không phải.
Cái gì gọi là chủ nghĩa đại nam nhân, keo kiệt, bạo lực lạnh...... hả???
Đây là cái quỷ gì???
Còn có Kiều Ngọc, người này đặc biệt phát một bài văn nói cậu không việc ác gì không làm, đáng giận hơn những người kia đều tin, khu bình luận ai cũng mắng cậu.
“Tiểu Nham, em đừng xem!” Tống Cảnh Văn vội vàng giật lấy di động từ trong tay cậu, không để cậu tiếp tục nhìn.
Ôn Nham giữ nguyên tư thế này, sửng sốt mất vài giây, sau đó mới nhìn Tống Cảnh Văn nói, “Anh sớm đã biết?”
Tống Cảnh Văn bất đắc dĩ gật đầu, “Đúng vậy, sáng nay Tri Âm đã gọi điện nói cho anh biết, anh sợ em khó chịu nên mới không nói cho em. Tiểu Nham, em đừng lo lắng, anh..."
“Cảnh Văn.” Ôn Nham lạnh giọng ngắt lời hắn, “Tôi muốn ở một mình một lát, được không?”
“...... Được.”
Tống Cảnh Văn nhìn Ôn Nham lần nữa rồi mới rời khỏi nơi này.
Hắn đi rồi, Ôn Nham mới thu hồi vẻ mặt hoảng loạn, “Chậc” một tiếng, lẩm bẩm, “Công cụ hack hình người này đúng thật không thể khống chế a.”
Cậu tùy tiện mở hai bình luận trong hot search, mặt không chút thay đổi quét qua vài lần, một chút cũng không có khổ sở khi bị người vu khống chửi bới.
Nữ chính muốn giẫm lên cậu để tăng phấn cho mình, Ôn Nham lại không như cô ta mong muốn.
Cậu tìm góc quay tốt hơn, cố định vị trí điện thoại di động, sau đó vào phòng thay quần áo, mang theo một cặp kính gọng bạc có thiết kế tinh xảo, bắt đầu livestream.
Bởi vì Kiều Ngọc đã rất dốc lòng, fan trên Weibo của Ôn Nham trong vòng một ngày đã tăng lên không ít, bất quá, phần lớn đều tới mắng cậu, cũng chỉ có số nhỏ là đơn thuần tới góp vui.
Những ”fan” mới này cũng không nghĩ đương sự vừa mới bị thế đã trực tiếp livestream trên Weibo.
Mà fan cũ vẫn luôn ở bên cạnh cậu, đương nhiên cũng thấy được hot search ngày hôm nay, chẳng qua các cô đã theo dõi Ôn Nham lâu như vậy, trước khi không có chứng cứ cụ thể thì sẽ không dễ dàng thoát fan, ai cũng ngoan ngoãn chờ đợi livestream đêm nay.
Cho nên, chờ livestream của Ôn Nham vừa mở, ngày thường cũng chỉ có mấy trăm hay mấy ngàn người xem trực tiếp, lần này lập tức xông vào mấy vạn người, còn có rất nhiều người đang lục tục tiến vào phòng livestream.
Bọn họ còn chưa kịp đánh chữ trào phúng, Ôn Nham đã mở miệng trong livestream.
"Đêm nay sao nhiều người như vậy, là tôi phát hỏa rồi ư?"
Ôn Nham vừa cười vừa nói, bộ dạng vốn đã rất đẹp trai, nụ cười này vừa nở, ngay cả cư dân mạng muốn mắng chửi người cũng bị nó mê hoặc, tay gõ bàn phím cũng dừng lại.
Chờ bọn họ tỉnh táo lại, phát hiện Ôn Nham đang ôm đàn guitar, tùy ý gảy hai dây đàn.
“Tối nay chúng ta hát một bài trước có được không?”
Đại học Ôn Nham học là chuyên ngành âm nhạc, trong thời gian còn đi học, cậu đã tham gia vào cuộc thi ca hát rất hot năm đó.
Dựa vào khả năng ca hát xuất chúng của mình, Ôn Nham lọt được vào top 10, vốn còn muốn đi theo con đường âm nhạc này, ai ngờ trời xui đất khiến thế nào mới đi theo con đường diễn viên.
Đối với cậu mà nói, âm nhạc được xem như ánh trăng sáng của đời mình, trước kia khi livestream, cậu cũng thường hát tặng cho fan hâʍ ɦộ.
Ôn Nham vừa nói về cây đàn guitar, vừa hát một bài tình ca ngắn mà cậu đã viết cách đây 10 năm.
Thanh âm của cậu chính là loại ông trời ban cho thưởng thức, cho dù tùy tiện ngâm nga vài câu cũng cực kì dễ nghe, chớ nói chi là đang nghiêm túc thế này.
Màn đạn trong livestream quét rất nhanh, nói cái gì cũng có, mắng, khen, còn có trung lập, Ôn Nham chỉ thản nhiên đảo qua, không hề ảnh hưởng đến chuyện mình đang làm.
Chờ hát xong một bài, số người xem trực tiếp đã đạt tới năm mươi vạn, đây là con số trước kia Ôn Nham nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Được rồi, đã hát xong, mọi người còn muốn xem cái gì nữa không?"
Ôn Nham hỏi xong, lại quét qua từng hàng màn đạn, quá nhanh, Ôn Nham căn bản không thấy rõ chữ viết của cư dân mạng, cậu phải dùng tay lướt màn đạn mới có thể thấy rõ nội dung.
Tay Ôn Nham tiếp xúc trực tiếp với màn hình điện thoại, người xem livestream lại bị bàn tay này hấp dẫn.
Bàn tay lớn lên cực kỳ xinh đẹp, so với người mẫu tay chuyên nghiệp không kém cạnh chút nào, tông màu trắng lạnh, thon dài lại không quá mức cốt cảm, móng tay cắt tỉa mượt mà chỉnh tề, giữa các đốt còn mang theo tầng phấn hồng nhàn nhạt.
Trên một phần mềm nào đó, đã từng có người đặt tên cho tay của nam nghệ sĩ trong giới giải trí. Không thể chối cãi, Ôn Nham hoàn toàn xứng đáng là mỹ thủ TOP 1, đánh bại một loạt nam minh tinh hạng nhất hiện giờ.
Ôn Nham dựa vào đôi tay này mà nổi tiếng trong một lần.
Chiếu theo lời người khác mà nói, đôi tay này chính là nhìn sắc tình đến quá phận, nhịn không được khao khát nó làm ra một ít chuyện đáng xấu hổ hơn.
“Oa, cái tay này......”
“Ta khom lưng, liếʍ liếʍ ca ca ô ô......”
“Mẹ ơi, bàn tay này… ta thật sự có thể!”