Tống Cảnh Văn đẩy cửa bước vào, thứ đầu tiên hắn cảm nhận được là mùi cồn nồng nặc, trên mặt đất phòng khách chất đầy những lon bia uống cạn, có lon còn bị bóp méo đến biến dạng, còn Ôn Nham thì đang xiêu xiêu vẹo vẹo nằm trên sô pha, khuôn mặt đỏ ửng, một bộ dáng say khướt.
“...... Tiểu Nham?” Tống Cảnh Văn gọi khẽ một tiếng, Ôn Nham hồi lâu mới thấp giọng đáp lại.
Tống Cảnh Văn đi vòng qua đống đồ lộn xộn trên mặt đất, tới trước mặt Ôn Nham. Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi, “Tiểu Nham? Em làm sao vậy? Tại sao lại uống nhiều như vậy?”
“Cảnh Văn...... Tôi và Kiều Ngọc chia tay rồi!”
Bởi vì Ôn Nham uống quá nhiều, mở miệng ra liền ngửi thấy mùi bia rượu, Tống Cảnh Văn không chút nào chán ghét, ngược lại còn âu yếm sờ lên khuôn mặt đỏ bừng của cậu, quan tâm nói, “Vì cái này mới uống nhiều như vậy?"
Ôn Nham khó chịu hừ ra tiếng, không trả lời xem như ngầm thừa nhận lời của Tống Cảnh Văn.
Tống Cảnh Văn khẽ thở dài, nói, “Tiểu Nham, chia tay là chuyện rất bình thường, nếu hai người không hợp, chia tay cũng coi như được giải thoát, không cần vì loại chuyện này mà tổn thương đến thân thể của chính mình.”
Nghe Tống Cảnh Văn nói xong, Ôn Nham trầm mặc hai giây, ánh mắt chậm chạp chớp một cái, hốc mắt lập tức đỏ lên, nói, “Cảnh Văn, không phải như vậy, anh không hiểu...... Tôi......”
Ôn Nham nói tới đây lại không muốn tiếp tục nói nữa, bạn gái nɠɵạı ŧìиɧ, đội nón xanh cho mình, thật sự là loại chuyện quá mất thể diện, cũng chẳng có cái gì vẻ vang. Cậu không muốn bày ra dáng vẻ đáng xấu hổ này đặt ở trước mặt Tống Cảnh Văn, cho dù cậu và Tống Cảnh Văn đã là lão bằng hữu lâu năm thì cũng vô pháp tiếp thu được.
Ngày thường, Ôn Nham chính là kiểu người lạc quan, trong mắt những người xung quanh, cậu không chỉ soái, tính tình còn rất tốt. Cho dù Tống Cảnh Văn đã quen biết hơn mười năm, cũng chẳng mấy khi bắt gặp bộ dáng thất ý của Ôn Nham.
Đột nhiên nhìn thấy bộ dáng Ôn Nham muốn khóc lại cố gắng nhịn không khóc, đừng nói trong lòng Tống Cảnh Văn là có bao nhiêu khó chịu.
Hắn không biết câu nói “Anh không hiểu” kia của Ôn Nham là ý gì, cũng chẳng buồn miệt mài truy cứu, chỉ cảm thấy bộ dạng này của Ôn Nham thật đáng thương, trong lòng càng bất mãn với Kiều Ngọc.
Hắn vụng về dỗ dành người trong lòng đang say khướt, trấn an nói, “Không sao đâu Tiểu Nham, mặc kệ là vì lý do gì, em phải biết rằng, anh vẫn luôn ở đây, vẫn luôn bên cạnh em không phải sao? Em không hề cô đơn, nên đừng khóc... Đừng khóc nữa được không?”
“… Tôi không khóc.” Ôn Nham mạnh miệng phủ nhận, cậu quả thật không khóc, chỉ là thoạt nhìn so với khóc còn đáng thương hơn.
Quá chật vật, Ôn Nham nghĩ, mình sao có thể bởi vì bạn gái nɠɵạı ŧìиɧ mà bày ra dáng vẻ thiên hạ chê cười ở trước mặt huynh đệ được chứ?
Không giống cậu một chút nào.
Ôn Nham hít sâu hai hơi, “Cảnh Văn, không nói nữa, tôi muốn đi nghỉ ngơi một lát, tối nay… anh ở cùng tôi, được không?"
“Được.” Tống Cảnh Văn đương nhiên đồng ý.
Ôn Nham loạng chà loạng choạng đứng lên, Tống Cảnh Văn vội vàng đỡ cậu, vốn định đưa người về phòng ngủ, nhưng không ngờ Ôn Nham lại đổi hướng, một mạch đi thẳng đến căn phòng bên kia.
Tống Cảnh Văn kinh ngạc, sau đó lại thầm nghĩ, Ôn Nham là có bao nhiêu khó chịu, ngay cả phòng ngủ chính của hai người ở lúc trước cũng không muốn tiếp tục ở lại.
Tống Cảnh Văn giống như đánh đổ một bình dấm chua, trong lòng không khỏi chua xót.
Vừa tới phòng ngủ phụ, Ôn Nham liền ngã thẳng xuống giường, Tống Cảnh Văn chỉnh lại tư thế rồi đắp chăn lên cho cậu, còn hắn thì đi đến phòng tắm rửa mặt một chút, sau đó mới lên giường nằm cùng Ôn Nham.
Đây không phải là lần đầu tiên Tống Cảnh Văn cùng giường chung gối với Ôn Nham.
Lúc hai người lên đại học mới là lần đầu tiên.
khi đó, bọn họ ở cùng một phòng ký túc xá, quan hệ tốt đến có thể ngủ chung một cái giường.
Sau này tốt nghiệp, bất kể là phòng trọ hay là căn phòng mới mua này, hắn đều thường xuyên ngủ với Ôn Nham một giường, cho đến khi Kiều Ngọc dọn vào.
Cẩn thận ngẫm lại, đã hai năm rồi hắn không còn được nằm chung với Ôn Nham nữa, thật đáng hoài niệm.
Bởi vì có tác dụng của cồn, Ôn Nham vừa nằm xuống đã ngủ say. Nhân lúc này, Tống Cảnh Văn mới dám đặt một nụ hôn mềm mại lên trên trán đối phương.
“Ngủ ngon, bảo bối của anh.”