Hết cách rồi, tạm thời cứ để Ôn Nham ngủ cùng hắn đi, tóm lại là lỗi của hắn, mới dẫn đến Ôn Nham bị như bây giờ.
Ôn Nham đang ngủ trên giường đột nhiên gọi một tiếng "Ca ca", sau đó chép miệng hai cái, trở mình.
Thì ra là nói mớ......
Tống Dật tắm còn chưa tắm xong, hắn thừa dịp Ôn Nham đang ngủ, trở lại phòng tắm lại một lần nữa xả nước.
Sau khi tắm xong, hắn đang lau người một nửa, chợt ngẩn ra khi phát hiện nửa người dưới đã đứng dậy của mình.
Du͙© vọиɠ của hắn không quá mãnh liệt, ngẫu nhiên có thì tùy tiện lấy tay làm vài cái là được, lần này cũng không ngoài ý muốn.
Hắn dựa vào tường, lấy tay cầm dươиɠ ѵậŧ cứng rắn của mình, tuốt lộng qua lại, thỉnh thoảng còn dùng ngón tay cọ cọ lêи đỉиɦ qυყ đầυ to như quả trứng gà.
Ngày thường, hơn mười phút là có thể phát tiết ra, nhưng hôm nay ở trong phòng tắm, hắn đã tuốt hai mươi phút đều chửa có ý tứ muốn bắn, dươиɠ ѵậŧ vẫn một mực cứng rắn như vậy, tay cũng có chút đau.
Tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, hắn bắt đầu nhớ lại những bộ phim trước kia đã từng xem qua, đủ loại tiểu O lẳиɠ ɭơ thoáng hiện lên trong đầu, thân thể trắng nõn, thân hình chênh lệch rất lớn, còn có lỗ thịt nhỏ đỏ tươi, những hình ảnh này cuối cùng dừng lại ở trên mặt một thiếu niên thanh thuần, còn có một tiếng "Ca ca" kiều kiều mềm mại.
“Hư~......”
Tống Dật nặng nề thở hổn hển, rốt cục cũng bắn ra, bạch trọc đặc quánh dính đầy lòng bàn tay của hắn.
Hắn sững sờ nhìn, cảm thấy kinh ngạc vì khi nãy đã nghĩ đến khuôn mặt và giọng nói của Ôn Nham.
Lúc này, cửa phòng tắm bỗng hé một chút, bị người bên ngoài kéo ra, cậu bé vừa rồi bị hắn ảo tưởng hốc mắt vẫn hồng hồng đứng ở ngoài cửa.
Cổ họng Tống Dật lăn một vòng, dươиɠ ѵậŧ vừa mới mềm nhũn lại có xu hướng cứng lên.
“Ca ca, anh đang làm gì vậy?”
Ôn Nham vừa mở miệng, khiến Tống Dật lập tức tỉnh táo lại, hắn cuống quít muốn cầm lấy áo choàng tắm bên cạnh mặc vào, nhưng Ôn Nham cũng đã đi vào, đứng ở trước mặt hắn, tò mò nhìn lòng bàn tay hắn.
Chính xác hơn, là đang nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong lòng bàn tay.
Trong ánh mắt khϊếp sợ của Tống Dật, Ôn Nham đã cúi đầu về trước, vươn đầu lưỡi nhỏ mềm mại ra liếʍ một cái.
“Em......”
"Ca ca, mùi vị thật lạ, sữa này có hỏng không?"
Cái gì? Sữa?
Ôn Nham đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn trở thành sữa bò?
Rõ ràng là hành vi khiêu da^ʍ đến không thể cưỡng lại được, nhưng Ôn Nham lại có thể dùng khuôn mặt thanh thuần của mình làm một bộ biểu tình ngây thơ, vô tội.
Vừa trong sáng lại vừa dâʍ đãиɠ, câu người muốn chết.
“Ca ca, sữa hỏng không thể uống, em không tranh với anh, anh không cần lén lút trốn ở đây uống sữa hỏng.”
Ôn Nham nghiêm túc dạy dỗ anh trai.
“Ừ.”
Tống Dật liếʍ liếʍ môi, vào giờ khắc này, hắn đột nhiên có một ý nghĩ lớn mật, hắn nghe thấy chính mình nói với Ôn Nham, "Sữa không hỏng, bảo bảo liếʍ sạch nó có được không?"
“Không hỏng sao?" Ôn Nham chần chừ nhìn chất lỏng dinh dính màu trắng kia, "Được ạ, ca ca nói không hỏng thì là không hỏng.”
Vì vậy, cậu lại lần nữa cúi đầu, vươn đầu lưỡi ra liếʍ sạch sẽ "Sữa" trong lòng bàn tay Tống Dật, giữ nguyên tắc không được phép lãng phí, cậu còn liếʍ vào phần lưu lại trên các đầu ngón tay của hắn.
Tống Dật lẳng lặng nhìn, hắn gần như có thể nghe thấy tiếng con tim mình đang đập mạnh.
“Ca ca, em liếʍ sạch hết rồi ạ!”
Ôn Nham cười, hai cái răng nanh nhỏ mang theo ngây thơ chất phác, như là đang nói, "Ca ca, em là đứa nhỏ ngoan nha, mau khích lệ em đi!"
"Oanh" một tiếng, hắn phảng phất nghe được tiếng bức tường lý trí của mình sụp đổ.
“Bảo bảo thật ngoan.”
Hắn nói.