Chuông tan học vang lên, Đường Lễ Nguyệt cầm lấy sách vở muốn đi, nhưng vừa quay đầu lại thì phát hiện ra có mấy người đang đứng sau lưng nhìn mình.
“Xin hỏi, có chuyện gì không?”
Một nữ sinh trong đó hơi thẹn thùng tiến lên, hỏi, "Cậu chính là Đường Lễ Nguyệt sao?”
Đường Lễ Nguyệt gật gật đầu.
Mấy người phía sau lập tức xì xào bàn tán, trên mặt đều lộ ra một loại thần sắc hâm mộ.
Đường Lễ Nguyệt ở trong lòng âm thầm đắc ý, bây giờ còn có ai không biết cậu là người của Ôn gia nữa?
Cậu ta khẽ gật đầu, vòng qua mấy người rồi rời đi.
Một tin nhắn được gửi đến điện thoại di động, Đường Uyển đã được chuyển tới phòng bệnh VIP, bác sĩ cũng đổi thành chuyên gia có uy tín nhất, tất cả đều đang tiến hành theo hướng cậu ta tưởng tượng, ngoại trừ... Ôn Dịch Nhu.
Quả thực, Đường Lễ Nguyệt cũng không hiểu, rõ ràng lúc trước, tại Ngự Đô hai người đã từng gặp qua, khi ấy Ôn Dịch Nhu vẫn rất bình thường, vậy mà tại sao biết rõ thân phận của mình rồi, hắn ta ngược lại không đúng?
Vừa nghĩ vừa đi về khu ký túc, đứng trước cửa phòng đẩy cửa ra, Đường Lễ Nguyệt chạm mặt ba người bạn cùng phòng đều đang ở.
Cậu ta và những người bạn này vốn không học cùng một chuyên ngành, ngoại trừ lúc ngủ chung một phòng ra thì cũng chẳng tiếp xúc quá nhiều, cùng lắm thì xem nhau như có quen biết.
Đường Lễ Nguyệt đi thẳng tới giường của mình, bắt đầu thu dọn hành lý. Hiện tại, cậu đã trở về Ôn gia, tất nhiên không cần phải ở cái ký túc xá này nữa. Hai vợ chồng Ôn Kiến Vũ cũng rất ủng hộ cậu về nhà ở.
Cậu ta ở bên này sửa sang lại quần áo, ba người bạn cùng phòng kia cũng ai làm việc nấy, nhưng khi nhìn thấy quần áo được cất gọn gành vào rương hành lý, nam sinh ở giường đối diện với cậu ta đột nhiên cười nhạo.
Đường Lễ Nguyệt theo phản xạ nhìn qua, đã đón ngay vẻ mặt khinh bỉ của đối phương nhắm vào mình.
Cậu ta cũng không rõ về người này lắm, chỉ biết trong nhà hắn có rất nhiều tiền, là một tên phú nhị đại.
Đường Lễ Nguyệt cắn môi, suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định không nên gây chuyện thì tốt hơn, cậu làm bộ như không nghe thấy, muốn kéo hành lý đi ra ngoài.
Lúc này, người bạn cùng phòng phú nhị đại kia đột nhiên duỗi một cái chân ra, vừa vặn ngăn ở trước mặt Đường Lễ Nguyệt.
Đường Lễ Nguyệt hít sâu một hơi, nhịn không được hỏi, "Đồng học, làm gì cản đường ta?"
“A, ta không có nha, ai bảo chân dài quá, ngươi cũng đừng hiểu lầm.”
Hai người bạn cùng phòng khác sớm đã bị động tĩnh của hai người này thu hút, tầm mắt ném qua đây, chẳng qua không biểu thị cái gì cả, ngược lại đứng ở một bên giống như là đang xem kịch.
Đường Lễ Nguyệt rất tức giận, muốn vòng qua hắn để đi, kết quả là đối phương vạch két chân ghế, cả người tựa lưng ra, ngăn ngay ở trước mặt.
Lần này, Đường Lễ Nguyệt thực sự nhịn không nổi nữa.
“Ta không có đắc tội với ngươi, ngươi là muốn làm gì?”
Ai biết đối phương vừa nghe cậu nói thế, liền trực tiếp cười ra tiếng, bộ dáng thực đường hoàng, "Ôn gia? Con hoang? Một tên khốn kiếp không biết từ đâu chui ra, cũng xứng leo lên Ôn gia?"
Sắc mặt của Đường Lễ Nguyệt đỏ bừng, "Liên quan gì đến ngươi?”
"Đương nhiên có liên quan nha, ta đây ghét nhất là loại con hoang như ngươi đấy, không được sao? Đồ dã chủng?”
Hai người bạn cùng phòng đang đứng xem kịch cũng có một người đi lên phía trước, vỗ nhẹ bả vai phú nhị đại, nói, "Cũng đủ rồi đấy, cái tính nóng nảy này của ngươi, cứ dính líu với Ôn Nham là lại bạo phát.”
Phú nhị đại hừ lạnh một tiếng, "Nó còn muốn đoạt đồ với Nham ca? Thật đúng là mơ mộng hão huyền.”
Một người bạn cùng phòng khác bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ cần có liên quan tới Ôn Nham, người bạn này liền không khống chế được tính tình, Ai... Kỳ thật có khống chế cũng chẳng được bao nhiêu, ai bảo hắn ta là fan đệ đệ của Ôn Nham chứ?
Đường Lễ Nguyệt cắn chặt môi dưới, hận ý trong lòng nổi lên.
Ôn Nham! Lại là Ôn Nham!
=======
P/S: Chao ôi, có ai như Sói, thấy tội bé hắc liên hoa này ghê, đã hắc lắm đâu mà bà tác hành ẻm nó!