Nghe được cái tên quen thuộc, Thẩm Sùng Niên hiếm thấy nhíu mày.
“Có thể, nhưng phải thêm tiền.”
Ôn Nham vẻ mặt nghi hoặc, hỏi, "Vì sao?”
“Quen biết.”
Ôn Nham: "...”
Cậu khẽ nghiến răng, "Được, bao nhiêu tiền?”
Thẩm Sùng Niên nhàn nhạt phun ra một con số khiến Ôn Nham khϊếp sợ, "3000.”
Ôn Nham chỉ là một học sinh trung học, ba ngàn đồng đối với cậu mà nói… thật sự là quá nhiều rồi.
Cậu có chút do dự mở miệng, "Tôi... hai ngàn được không?”
Trên người cậu nhiều nhất cũng chỉ mang theo hai ngàn, mà đây cũng là số tiền đã phải tích góp tận mấy tháng lận.
Bỗng cảm giác được trước mặt mình xuất hiện một bóng đen, Ôn Nham ngẩng đầu nhìn lên, Thẩm Sùng Niên không biết từ khi nào đã đến gần, khoảng cách giữa hai người chỉ bằng hai nắm tay.
Gần quá, Ôn Nham có chút không được tự nhiên, theo bản năng lui về sau một bước, kết quả đã bị Thẩm Sùng Niên bắt được cánh tay.
“Anh..." Ôn Nham khó hiểu nhìn hắn, đây là có ý gì?
“Có thể.”
“Hả?! Thật sao?” Ôn Nham cao hứng chưa được mấy giây đã cảm thấy không đúng, Thẩm Sùng Niên mà dễ nói chuyện như vậy à?
Hắn chính là tên nổi danh nhận tiền không nhận người a......
Thẩm Sùng Niên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, không nhịn được nhếch lên khóe miệng.
“Nhưng… sẽ có thêm điều kiện.”
Biết ngay là như thế mà, Ôn Nham nhẹ nhàng thở ra, hỏi, "Điều kiện gì?”
“Đi theo tôi." Hắn nói xong, liền kéo cánh tay Ôn Nham đi đến một khách sạn nhỏ gần đó.
Đứng trước cửa Ôn Nham đứng im bất động, cậu không cảm thấy đi khách sạn sẽ có chuyện tốt gì.
Thẩm Sùng Niên quay đầu lại, ngữ khí như cũ, nhàn nhạt nói, "Không vào?”
Cậu nuốt một ngụm nước miếng, muốn rút tay về nhưng lại rút không ra, vội vàng lắc đầu, "Không...”
Thẩm Sùng Niên dứt khoát buông tay cậu ra, nhún nhún vai, "Vậy được rồi.”
Dứt lời, liền rời khỏi nơi này, không có một tia lưu luyến.
Ôn Nham đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng Thẩm Sùng Niên đi càng ngày càng xa, trong mắt hiện lên một tia rối rắm, lại mang theo một cỗ không cam lòng.
Cuối cùng, như thể đã hạ quyết tâm, cậu vội vàng chạy về phía đối phương, từ sau lưng bắt lấy tay hắn.
“Đừng...... đừng đi mà.”
Thẩm Sùng Niên chỉ cảm thấy đôi bàn tay đang nắm lấy tay mình mềm mại một cách thái quá, hắn theo bản năng bắt ngược lại, ngón tay vuốt ve vài cái, đổi lấy vài lần đối phương run lẩy bẩy.
Thẩm Sùng Niên không nói gì, nhưng cặp mắt kia lại giống như đang hỏi cậu, đồng ý hử?
Ôn Nham há miệng, thanh âm buồn bực, "Anh nói lời phải giữ lời.”
"Tất nhiên."
Thẩm Sùng Niên vừa lòng cười.