Còn Thở Là Còn Đấm (Chiến Thần Minh Dạ X Ma Thần Thượng Cổ)

Chương 1: Kẻ thù trùng phùng

Sau trận đại chiến thần ma, Chiến Thần Minh Dạ trọng thương rơi xuống dòng sông Nhược Thuỷ, Thượng Cổ Ma Thần bị trận pháp tinh phạt của mười hai vị thần đánh tan thân xác và phá huỷ sức mạnh, đồng thời ba món vũ khí là ấn Tẩy Tuỷ; kiếm Trảm Thiên; nỏ Đồ Thần cũng theo đó mà bị thất lạc ở nhiều nơi khác nhau. Hiện tại, Minh Dạ chưa rõ sống chết ra sao, còn Thượng Cổ Ma Thần mặc dù đã bị trận pháp tinh phạt tiêu diệt, thế nhưng lão cũng chỉ tạm thời chết đi mà thôi, chỉ cần trên thế gian còn khổ cực oán hận thì lão sẽ không bao giờ biến mất.

Ma Thần đã chết, thế gian an bình, mười một vị thần hy sinh hoá thân mình vào trời đất vạn vật âm thầm bảo vệ chúng sinh. Còn một vị thần cuối cùng, dưới dòng sông Nhược Thuỷ, bởi vì bị trọng thương quá nặng, pháp lực tiêu tán, dường như hiện tại Minh Dạ đã mất đi ý thức, trong mơ màng dường hắn cảm thấy cả người mình đột nhiên nhẹ tựa lông hồng, chẳng lẽ hắn đã chết rồi sao? Hắn ngoảnh đầu lại thì nhìn thấy mười một vị thần đang mỉm cười với mình, Minh Dạ thầm nghĩ, Ma Thần đã bị tiêu diệt, có lẽ hắn nên đi cùng với đồng liêu của mình. Lúc này Tắc Trạch cầm tay hắn dẫn hắn đến một nơi, là nhân gian, một khung cảnh yên bình vui vẻ, không còn gϊếŧ chóc máu me. Hắn mừng thầm, vậy là sự hy sinh của chúng thần không hề uổng phí. Thế nhưng Tắc Trạch lại nói: Minh Dạ, thế gian này tốt đẹp biết mấy đúng không, cậu có thể thay chúng ta bảo vệ nó không?

Minh Dạ đột nhiên bừng tỉnh, mười một vị thần đã hy sinh, hiện tại trên đời chỉ còn một vị thần duy nhất là hắn, nếu hắn cũng không còn, vậy ai sẽ bảo vệ thế gian này, oán hận sẽ chẳng bao giờ biến mất, Ma Thần vẫn sẽ tiếp tục được sinh ra. Không, hắn không thể chết! Minh Dạ đột nhiên mở to mắt, phát hiện mình đang chìm dưới một dòng nước sâu mênh mông, hắn liều hết sức lực tìm hướng bơi lên bờ, hắn không thể chết, hắn phải sống để bảo vệ chúng sinh.

Đồng thời lúc này Thượng Cổ Ma Thần sau khi bị đánh tan thể xác phá huỷ sức mạnh, giờ đây nguyên thần của lão vô cùng yếu ớt, hiện tại lão phải nhanh chóng đến tộc Di Nguyệt để chuẩn bị cho sự ra đời của Ma Thai vào một vạn năm sau. Nguyên thần tổn thương quá nặng, lão chỉ có thể tạo ra một thân xác người phàm yếu ớt để chứa nguyên thần, bước chạy bước hụt khiến lão không khỏi cau mày, thứ giao long ướp muối chết tiệt, dám hợp sức cùng đám thần minh kia hại ta, ngươi tốt nhất đừng chết vội, ta với ngươi vẫn chưa xong đâu.

Trùng hợp thay là theo phương hướng của Thượng Cổ Ma Thần, lão nhất định phải chạy qua dòng sông Nhược Thuỷ thì mới có thể đến được địa bàn của tộc Di Nguyệt. Số mệnh luôn là như vậy, trên đời không có cuộc gặp gỡ nào là trùng hợp, số mệnh của Thần và Ma đã được định sẵn là phải dây dưa với nhau đến cùng, không chết không thôi. Giống như trong truyền thuyết của người dân rất nhiều năm về sau, Thần được sinh ra chính là để tiêu diệt Ma, số mệnh trói buộc lấy nhau.

Liều hết sức lực toàn thân, cuối cùng Minh Dạ cũng leo được lên bờ, trận chiến này quá thảm khốc, sinh linh lầm than, chết chóc khắp nơi, đồng liêu của hắn cũng đã chết hết. Sự bi thương dâng lên trong lòng, hắn nằm vật xuống đất ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh, các vị đồng liêu, mọi người yêu tâm, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt thế gian này. Lúc đang nằm suy nghĩ, đột nhiên hắn nhìn thấy từ phía xa đang có một người đang bước thấp bước cao vội vàng chạy về phía này, người này khoác trên mình một bộ y phục màu đen, thế nhưng hắn đã quá mệt mỏi cho nên không để ý lắm mà chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi. Người khoác áo màu đen đó càng ngày càng tiến gần về phía hắn, lúc đi lướt qua nhau, hắn đột nhiên cảm thấy có khí tức gì đó vô cùng quen thuộc, hình như là…

Hắn đột nhiên mở mắt ra nhìn, đúng lúc người này cũng đang nhìn vào hắn, giây phút bốn mắt nhìn nhau, cả không gian giống như bị ngưng đọng.

Thượng Cổ Ma Thần cũng không ngờ là sẽ bắt gặp được tiểu giao long này ở đây, dọc đường đi lão cũng đã nhìn thấy có một người đang nằm ở bên bờ sông, thế nhưng lão cũng chẳng thèm quan tâm, hơn nữa hiện tại lão phải đến Di Nguyệt tộc, cho nên đã trực tiếp lướt qua, thế nhưng vào giây phút lướt qua người đó, lão chợt liếc nhìn thấy khuôn mặt kia, khoé miệng nhếch lên, hừ, đúng là oan gia ngõ hẹp.

Lão ngoảnh đầu lại nhìn vào khuôn mặt đó, tiểu giao long này đúng là rất xinh đẹp thế nhưng lại quá ngang bướng, còn dám hợp sức với đám thần kia bắt nạt lão. Vào giây phút lão nhìn Minh Dạ, hắn đột nhiên mở mắt ra, hai người bốn mắt nhìn nhau…

Hai mắt Minh Dạ lập tức hiện lên một tia sát khí nồng đậm, hắn lập tức bật người đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng kiên định trừng thẳng vào lão Thượng Cổ.

“Ma Thần?”

Thế nhưng lão Thượng Cổ dường như không cảm nhận được sát khí bên trong đôi mắt của Minh Dạ, lão khẽ nhếch khoé miệng một cái, sau đó trừng mắt nhìn lại Minh Dạ, lão cảm thấy Minh Dạ trừng mắt như vậy nhìn khá đáng yêu cho nên bắt chước trừng lại. Sau khi trừng nhau trong ba giây thì lão mới nở nụ cười hahaha nhạt nhẽo quen thuộc. Lão thì lão không biết cười, lão thấy người ta cười thế nào thì lão mô phỏng lại khẩu hình mà thôi.

“Tiểu giao long, đúng là thú vị mà. Đừng hung dữ như vậy chứ, ta sợ lắm. Hahaha!”

Hiện tại hai người đều đã mất hết vũ khí, cây thương của Minh Dạ có lẽ đã bị rơi ở đâu đó, hiện tại pháp lực quá yếu Minh Dạ không triệu hồi được. Nỏ đồ thần, trảm thiên kiếm, ấn tẩy tuỷ của lão Thượng Cổ cũng đã mất tích. Thế cho nên hiện tại hai người chỉ có một phương án là lao vào vật nhau mà thôi.

Mặc dù hiện tại cả hai đều bị trọng thương, thế nhưng so về thể lực, Minh Dạ tin rằng, hắn nhất định đè chết được lão già sống dai nhắt này. Minh Dạ nghĩ như vậy, thế nhưng thực tế lại đúng thật là như vậy, hiện tại Thượng Cổ Ma Thần đã bị trận pháp tinh phạt đánh cho trọng thương quá nặng, thể xác hiện giờ cũng quá yếu ớt, chắc chắn không thể vật nổi Minh Dạ, thế nhưng tính cách của lão là như vậy, chẳng quan tâm, đánh đã rồi tính sau, ai ăn ai còn chưa chắc.

Hai người lao vào nhau, Minh Dạ giơ nắm đấm lên nhắm thẳng vào mặt của lão Thượng Cổ, lão Thượng Cổ cũng giơ chân lên chuẩn bị đạp một cú thẳng vào eo Minh Dạ. Lão là lão tiếc cái mặt của Minh Dạ cho nên không muốn đấm thẳng vào cái bản mặt đó, lão còn âm thầm than thở, Minh Dạ không biết thương hoa tiếc ngọc là gì sao?

“Lão đi chết đi, lão sống dai nhắt vậy làm gì, lão tội ác tày trời, vạn lần chết cũng không đủ chuộc tội.”

“Tiểu giao long chưa chết sao ta dám chết, chưa luyện ngươi thành ma giao, ta chết không nhắm mắt.”

Giây phút quyền cước giao nhau, thật may mắn, tốc độ của Minh Dạ nhanh hơn lão Ma Thần, chân của lão còn chưa chạm được vào eo của Minh Dạ thì cái thân xác mong manh gió thổi cái bay của lão đã bị cú đấm của Minh Dạ đấm cho bay xa mấy thước, lão hộc máu nằm bẹp dưới đất.

Nhân lúc lão chưa kịp ngồi dậy, Minh Dạ lập tức bổ tới ngồi lên l*иg ngực lão, hai bên đầu gối ghì xuống đất giữ chặt hai tay lão, sau đó một tay cho lên bóp cổ lão, tay còn lại thì bịt chặt miệng lão lại, cái miệng này của lão không nói được câu nào tốt đẹp cả.

Bởi vì cái thân xác này quá yếu ớt, lão bị Minh Dạ ghì chặt không động đậy được, lần đầu tiên lão cảm nhận được cảm giác bị người ta khống chế, từ trước đến nay chỉ có lão nắm giữ sống chết của người khác, chứ chưa từng có người nào dám ngồi lên người lão, đè lão xuống như thế này, tiểu giao long, ngươi thú vị lắm. Đáy mắt lão bỗng hiện lên nét trêu chọc bỡn cợt, Minh Dạ khẽ cau mặt, chết đến nơi rồi mà lão vẫn còn có thể trêu chọc người khác sao, chết không hết tội. Minh Dạ lập tức cúi mặt sát lại gần mặt của lão Thượng Cổ, ánh mắt đanh thép, sau đó từng chữ từng chữ nói với lão: “Ma Thần, vĩnh biệt!”

Dứt lời, Minh Dạ chuẩn bị dùng tay bóp gãy cổ lão, sau đó sẽ dùng pháp khí đánh tan nguyên thần của lão, khiến lão vĩnh viễn không thể tiếp tục tìm vật chứa khác để hoành hành.

Thế nhưng khi bàn tay của Minh Dạ sắp bóp mạnh đến cực hạn thì đột nhiên hắn giống như bị điện giật mà khựng lại, hắn vội vàng rút bàn tay đang đặt ở miệng lão ra, vừa rồi hắn cảm thấy có gì đó mềm mềm ẩm ẩm ướt ướt chạm vào lòng bàn tay mình.

Nhìn vào gương mặt đầy nét trêu chọc của lão, Minh Dạ tức giận không thôi, lão già vô liêm sỉ, nếu có con dao ở đây Minh Dạ nhất định sẽ cắt phăng đầu lưỡi của lão. Thấy phản ứng của Minh Dạ, lão không khỏi cười hahaha. Tiểu giao long này dễ thương thật, mới chỉ như vậy thôi mà đã phản ứng mạnh đến mức như thế, nếu như trói lại rồi làm một trận thật đã thì sao nhỉ.

Nhìn thấy suy nghĩ bẩn thỉu và ánh nhìn kɧıêυ ҡɧí©ɧ trong mắt của Ma Thần Thượng Cổ, Minh Dạ hận đến nghiến răng nghiến lợi. Trong cơn giận dữ, hắn lập tức dùng tay bóp chặt lấy miệng của lão Thượng Cổ, ép lão mở miệng ra, sau đó chọc hai ngón tay của mình vào, khua loạn một vòng trong miệng lão, từ lưỡi đến hai bên má trong, phần dưới lưỡi đến từng kẽ răng, sau đó móc thẳng vào sâu trong cổ họng.

Dù sao hiện tại lão cũng đang trong một thân xác bình thường, đương nhiên là sẽ có phản ứng của một người bình thường, lão dường như có chút hoảng hốt mà nhìn vào Minh Dạ, tên này bình thường nhìn cứng ngắc như vậy, sao hôm nay lại thế, Minh Dạ đúng thật là đã đem lại cho lão quá nhiều cảm giác lần đầu tiên. Theo động tác của Minh Dạ, mặt lão dần dần đỏ bừng lên, hai mắt không khỏi trợn lên vì động tác nơi cổ họng khiến lão cảm thấy yết hầu ngứa ngáy muốn ói, lão cố hết sức giãy giụa hòng đẩy Minh Dạ xuống khỏi người mình, thế nhưng tiểu giao long này sức lực quá mạnh, cứ ghì chặt lấy lão, lão không thể lật người được.

Nhìn vào gương mặt đỏ bừng, biểu cảm nghẹn đến mức hai mắt chằng chịt tơ máu, cùng với động tác giãy giụa không mấy có sức uy hϊếp của người đang nằm bên dưới, đột nhiên Minh Dạ có một suy nghĩ vô cùng xấu xa, nếu lão đã thích áp dụng những suy nghĩ bẩn thỉu đó lên người của người khác,vậy thì trước khi chết, ta sẽ cho lão trải nghiệm trước, để cho lão chết mà không hối tiếc. Chẳng phải lão từng nói là muốn biến hắn thành ma giao cho lão cưỡi sao, hôm nay hắn cho lão cưỡi chết luôn.