Editor: Gấu Gầy
Mấy ngày nay Tông Thụy Thần thật sự rất vui.
Tam ca tưởng đã chết trận bỗng dưng trở về, tuy rằng mắt bị tổn thương, nhưng Tam ca nói vẫn còn khả năng chữa khỏi.
Trong mắt Tông Thụy Thần, Tam ca nhà mình giống như thần tiên hạ phàm, không gì không làm được, nếu Tam ca nói đôi mắt có thể chữa khỏi, vậy Tông Thụy Thần sẽ tin.
Hơn nữa lần trước Tam ca giúp hắn đánh Tông Hoằng Cửu, hắn còn lo lắng Tông Hoằng Cửu sẽ chạy đến chỗ phụ hoàng cáo trạng. Kết quả hồi lâu không có động tĩnh, sau đó Tông Thụy Thần lặng lẽ đi hỏi thăm, nghe mấy thị nữ tán gẫu, nói Cửu hoàng tử hình như chọc giận Bệ hạ, bị phạt chép sách quỳ trước hoàng lăng, ai cầu xin cũng vô dụng.
Tông Hoằng Cửu bị phạt?
Tông Thụy Thần chấn động.
Nhiều năm trôi qua, phụ hoàng vô cùng sủng ái Cửu đệ, hơn nữa các hoàng huynh khác đều đã rời cung xây phủ, hiện tại trong cung chính là thiên hạ của Tông Hoằng Cửu, trái phải vây quanh, đi tới chỗ nào cũng đông người o bế.
Cho dù Tông Hoằng Cửu làm điều quá phận, nhiều lần chọc giận Thiếu phó, Uyên Đế cùng lắm là phạt hắn úp mặt vào tường, chưa từng phạt nặng như vậy.
Đối với Tông Thụy Thần, tin tức này đương nhiên là một chuyện tốt. Nếu Tông Hoằng Cửu không đến bắt nạt hắn, hắn cũng an tâm ở trong lãnh cung luyện võ. Về phần Diệp Lăng Hàn, hắn nhớ lời dặn của Tông Lạc, hoàn toàn không hề qua lại với con tin Vệ Quốc, ngay cả khi Diệp Lăng Hàn tới tìm hắn, hắn cũng viện cớ thân thể không khoẻ, từ chối gặp mặt.
Ai biết được...... Vẫn bị tung ra bí mật.
Toàn bộ Đại Uyên, người biết hắn giả ngây giả dại, trừ Tam ca ra, chỉ có Diệp Lăng Hàn.
Ban đầu Tông Thụy Thần không muốn tin điều đó, dù sao hắn và Diệp Lăng Hàn không thù không oán, đồng thời bị Tông Hoằng Cửu bắt nạt, trở thành chiến hữu cách mạng bí mật giúp đỡ lẫn nhau. Thậm chí...... Trong lòng Tông Thụy Thần từ nhỏ đến lớn không có bạn chơi, Diệp Lăng Hàn xem như là bạn bè duy nhất của hắn.
Sau đó, khi Tông Hoằng Cửu đến tìm hắn, Diệp Lăng Hàn lại lạnh lùng đứng nhìn. Chuyện đã đến nước này, còn gì không rõ?
Tông Thụy Thần nghĩ ngợi, trong lòng cực kỳ khó chịu: "Tại sao hắn lại mật báo, đệ rõ ràng không có làm gì quá đáng với hắn."
Tông Lạc sờ sờ đầu hắn: "Không phải lỗi tại đệ."
Diệp Lăng Hàn chỉ là một con chó không màng quen biết, nói một câu 'để đạt được mục đích không từ thủ đoạn' là còn nhẹ với hắn. Trước khi hắc hóa còn như thế, sau khi hắc hóa lại càng tồi tệ hơn. Tất cả những chuyện dơ bẩn của phe Ngu Bắc Châu đều do một mình hắn làm, ngay cả Tông Lạc nghe xong những thủ đoạn kia cũng không khỏi phát lạnh.
Tông Lạc kéo Tông Thụy Thần đứng lên, xác định đối phương chỉ bị hoảng sợ, trên người chỉ có một ít chỗ trầy da không đáng kể, lúc này mới đỡ hắn lên một con ngựa của Cảnh vệ binh gần đó.
Ổn định mọi thứ xong, Tông Lạc cũng xoay người lên ngựa: "Trở về cung trước đi, còn lại giao cho ta."
Tông Thụy Thần lo lắng hỏi: "Tam ca muốn đi tìm Diệp Lăng Hàn hay Tông Hoằng Cửu?"
"Tìm hết, ai cũng đừng mong chạy thoát."
Tông Lạc an ủi hắn nói: "Yên tâm đi, Tam ca đệ biết phải làm gì."
"Nhưng Tông Hoằng Cửu... " Tông Thụy Thần vẫn rất lo lắng.
Lần trước không thể cáo trạng thành công, không có nghĩa là lần nào cũng gặp vận may như vậy.
Tông Thụy Thần còn nhớ Tam ca có nói, nguyên nhân Tam ca cố tình bỏ chạy là do các Hoàng tử khác sau lưng hãm hại. Hắn không khỏi lo lắng Tam ca vì mình ra mặt như thế, sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch về sau.
"Hắn đã dám làm, thì nhất định phải trả giá."
Tông Lạc không muốn nhiều lời, rũ mắt nhìn vết máu trên kiếm: "Nếu thuận lợi... Săn nghệ qua đi, nói không chừng ta có thể đón đệ xuất cung."
Quả nhiên, nghe Tông Lạc nói như vậy, Tông Thụy Thần lập tức thu hồi vẻ mặt buồn bã trước đó, cả người hân hoan, muốn nhảy cẫng lên trên lưng ngựa.
"Nhớ lượn một vòng trước khi ra ngoài."
Tông Lạc cười cười, dùng chút nội lực vỗ vào lưng ngựa, con ngựa kia liền ngoan ngoãn mang Tông Thụy Thần chạy về phía trước.
Đợi đến khi bóng lưng Tiểu Bát biến mất trong rừng rậm, Tông Lạc mới quay đầu ngựa, đuổi theo phương hướng Diệp Lăng Hàn rời đi lúc trước.
Nụ cười hoàn toàn biến mất, gương mặt của hắn lạnh băng.
Chuyện hôm nay quả thực chọc giận hắn.
Đã dám lấy mạng Tông Thụy Thần, vậy hai người kẻ kia cũng đừng mong có kết cục tốt.
Tông Lạc bình thường nhìn ổn trọng, nhưng thật ra cũng rất nóng nảy. Cho dù Tông Hoằng Cửu có Uyên Đế chống lưng, cũng không ngăn được hôm nay hắn gặp chuyện xui xẻo.
Công Tôn Du đứng cách đó không xa, chờ đợi chúa công của hắn trở về.
Tông Lạc ra hiệu cho Công Tôn Du thu hồi khôi thuật.
Ngồi trên lưng ngựa, Tông Hoằng Cửu ánh mắt vẫn mê mang, biểu tình diễu võ dương oai trên mặt còn chưa kịp thu lại đã nhìn thấy Tông Lạc đang uy hϊếp trước mặt.
Hôm qua vừa mới quỳ trước Hoàng lăng Tam hoàng huynh cả ngày, hiện giờ đầu gối vẫn còn đau. Đột nhiên lại nhìn thấy khuôn mặt này, trong giây lát, Tông Hoằng Cửu còn tưởng rằng mình gặp ma, kinh hãi lùi lại.
Lùi được nửa đường, hắn mới hoàn hồn, nhất thời nổi giận: "Được lắm, tên giả mạo nhà ngươi, còn dám xuất hiện trước mặt bổn hoàng tử?!"
Tông Lạc một cước đá hắn văng xuống ngựa.
Những nội thị khác hai mắt ngẩn ngơ, hoàn toàn không để ý tới động tĩnh lớn như vậy.
Bạch y kiếm khách quay sang đánh vào mặt hắn, từng quyền đấm mạnh vào da thịt.
Tông Hoằng Cửu bị đánh đến mức gãy một cái răng, mặt mày xanh xanh tím tím: "Ngươi...... Ngươi dám đánh ta...... Ta sẽ nói với phụ hoàng, tịch thu cả nhà ngươi...... tru di cửu tộc ngươi!"
Tông Lạc: "......"
Hắn thật không muốn nói, nếu tru di cửu tộc, Uyên Đế cũng phải tính vào.
Sau khi thô bạo đánh Tông Hoằng Cửu một trận, Tông Lạc rút kiếm ra.
Tông Hoằng Cửu lúc này mới để ý, trên mặt kiếm trắng như tuyết nổi lên màu máu đỏ tươi.
"Người đâu, cứu mạng với, gϊếŧ người!"
Hắn đột nhiên phát giác, mình ở đây hắng giọng la hét một hồi, xung quanh cũng không có ai xuất hiện. Tông Hoằng Cửu vô cùng sợ hãi, nhận ra tình huống không ổn, kêu la thảm thiết heo bị thịt.
"Chỉ có chút tiền đồ như vậy thôi sao." Tông Lạc khinh miệt nói, khom lưng nhặt cây roi Tôn Hoằng Cửu đánh rơi xuống đất.
Lần trước hắn lấy của Tông Hoằng Cửu một cây, lần này hắn lại lấy thêm một cây nữa, so với lần trước còn dài hơn, duy nhất không đổi chính là trên cây roi này vẫn có gai ngạnh.
Loại roi ngựa có gai này, không chỉ dùng để thúc ngựa, mà còn dùng để đánh người.
Vừa nghĩ tới Tông Hoằng Cửu cầm lấy roi ngựa giống như đuổi trâu quất lên người Tông Thụy Thần, lửa giận trong lòng Tông Lạc lập tức bùng lên.
Hắn lạnh lùng lên ngựa, quay đầu nhìn Công Tôn Du.
Công Tôn Du cung kính gật đầu, thiếu điều vỗ ngực nói to, mấy chuyện nhỏ này chúa công cứ yên tâm giao lại cho ta là được.
Tông Lạc không nói gì nữa, lập tức cưỡi ngựa rời đi.
"Cộc cộc cộc."
Cho dù Tông Lạc tức giận muốn chém Tông Hoằng Cửu...... Nhưng suy cho cùng, hắn vẫn là Cửu hoàng tử Đại Uyên.
Tông Lạc đánh hắn một trận đã là cực hạn, nếu thật sự chặt đứt cánh tay của hắn...... Chỉ sợ chiếu thư tự sát sẽ sớm đưa đến tay hắn.
Tông Hoằng Cửu không thể khi dễ, nhưng thủ phạm chính là Diệp Lăng Hàn thì có thể.
Thái tử Vệ quốc thì sao chứ? Thân ở Đại Uyên thì phải theo quy tắc của Đại Uyên.
Hiện giờ chỉ còn hai nước Dự Vệ trước khi Đại Uyên nhất thống Trung Nguyên, cho dù Tông Lạc có chặt đứt tay Thái tử Diệp Lăng Hàn, Vệ quốc cũng không dám ho một cái.
Lúc Tông Lạc tìm thấy Diệp Lăng Hàn, Diệp Lăng Hàn đang ngồi trên lưng ngựa, kéo dây cung ra, tập trung tinh thần nhắm vào một con thỏ rừng trắng như tuyết.
Ở phía sau hắn, con mồi săn được đã treo thành chùm trên lưng ngựa, thoạt nhìn thu hoạch tương đối phong phú.
Tông Lạc cũng lười nói nhảm, trực tiếp đâm kiếm về phía trước.
"Hự......"
Diệp Lăng Hàn chỉ kịp né tránh chỗ hiểm, cung nỏ trong tay lập tức rơi xuống.
Một giây sau, cơn đau dữ dội ập tới, hắn ôm lấy tay mình quỳ rạp xuống đất, đau đớn kêu lên.
Tông Lạc thản nhiên thu kiếm, không nói lời nào, quay đầu bước đi.
"Ngươi đứng lại cho ta!"
Diệp Lăng Hàn đỡ một bên vai, từ từ đứng dậy, khuôn mặt tràn đầy kinh hãi.
Cánh tay phải của hắn bị Thất Tinh Long Uyên đâm ra một vết thương rách, máu tươi đang chảy, không ngừng nhỏ giọt.
Tuy rằng võ công không tệ, nhưng kinh nghiệm thực chiến không nhiều, làm sao đấu lại đệ tử Quỷ Cốc.
"Không ngờ ngươi lại chơi trò đánh lén sau lưng."
Khoảnh khắc nhìn thấy Tông Lạc, Diệp Lăng Hàn đã biết bản thân bại lộ.
Nhưng hắn không sao ngờ được, nhanh như vậy đã bị tìm tới cửa.
Tông Lạc cười lạnh: "Ngươi mật báo chẳng lẽ là quân tử sao? Đối phó tiểu nhân, tất nhiên phải dùng thủ đoạn tiểu nhân."
"Ta không có!"
Diệp Lăng Hàn siết chặt nắm tay, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Người này một câu cũng không hỏi, đã khẳng định hắn là người gây chuyện.
Ngay hôm qua, không biết tên nhiều chuyện nào tiết lộ tin tức, rõ ràng Diệp Lăng Hàn đã cố ý chọn ngày mở tiệc cuối cùng mới đăng ký, nhưng vẫn bị người khác nhìn thấy, cuối cùng cũng lọt tới tai Tông Hoằng Cửu.
Con tin Vệ quốc hắn thường bắt nạt âm thầm tham gia săn nghệ?
Tông Hoằng Cửu vô cùng tức giận, lại đang nổi sùng vì bị phụ hoàng trách phạt, vì thế rầm rộ mang theo một đám người đạp văng cửa phủ Chất tử, muốn lôi Diệp Lăng Hàn ra đánh đập.
Chuyện như vậy cũng không phải lần đầu xảy ra, theo sau Tông Hoằng Cửu ngoài nội thị ra còn có đại nội cao thủ, Diệp Lăng Hàn căn bản không thể phản kháng.
"Đánh cho ta! Đánh cho hắn không xuống giường được, xem hắn làm sao tham dự săn nghệ ngày mai."
Một sợi dây căng trong đầu Diệp Lăng Hàn đứt đoạn.
Săn bắn ngày mai là hy vọng duy nhất để hắn trở về nước Vệ.
Tuyệt đối, tuyệt đối không thể không đi.
"Sau lưng mật báo, ngươi còn có khổ tâm gì?"
Tông Lạc tra kiếm vào vỏ, hết sức châm chọc: "Có người ép ngươi mật báo, ép ngươi nói sao?"
Diệp Lăng Hàn há miệng, lại không thể nói nên lời.
Một lúc sau, hắn mới thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi căn bản cái gì cũng không hiểu!"
Diệp Lăng Hàn hai mắt đỏ hoe, nói năng không lựa lời: "Thật ra, ngày đó ta đã nhìn thấy ngươi nói chuyện với Chiếu Dạ Bạch, ngươi căn bản cố tình giả vờ mù loà mất trí nhớ. Ta biết ngươi không phải thanh cao nho nhã như vẻ bề ngoài, nhưng ta không hề tiết lộ bí mật của ngươi, ngươi dựa vào đâu chỉ trích ta chứ!"
Lời còn chưa dứt, vỏ kiếm đã chạm vào cổ họng hắn.
Tông Lạc gằn từng tiếng một: "Tông Thụy Thần là đệ đệ của ta."
Tiểu Bát là người thân duy nhất mà hắn vẫn luôn lo lắng. Kiếp trước vì hắn mà chết, kiếp này nếu lại chết đi, Tông Lạc ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
"Nếu ngươi còn động đến hắn, lần sau sẽ không đơn giản chỉ là một kiếm."
Tông Lạc buộc roi ngựa vào thắt lưng, lấy cung trên lưng xuống, kéo ra như trăng tròn, nhìn cũng không nhìn, bắn thẳng một mũi tên về phía sau.
Giữa rừng xanh tươi tốt, thấp thoáng một mảnh y phục màu đỏ. Tiếng cười trầm thấp vang lên cùng với tiếng mũi tên bị bẻ gãy.
"Ta không có hứng thú thay ngươi quản giáo thuộc hạ."
Tông Lạc lạnh lùng nói: "Ngu Bắc Châu, quản tốt chó của ngươi."
—----