15
Tống Tự An nhìn tôi đầy ẩn ý: “Con không bận nhưng A Sơ…”
Tên này được đấy, không hổ là đệ nhất chụp nồi.
Mẹ tôi lập tức chạy ra, không cần giải thích mà ấn Tống Tự An ngồi xuống sô pha: “Có cô ở đây thì con không thiếu cơm ăn.”
Mẹ tôi còn nháy mắt với tôi: “A sơ, mẹ đi ra ngoài mua thức ăn, con chiêu đãi tiểu Tống cho tốt đấy.”
Trước khi đi còn không quên uy hϊếp tôi: “Con mà dám chèn ép đuổi người ta đi thì mẹ cũng dám tiết lộ mọi chuyện đấy nghe chưa.”
Gừng càng già càng cay, và mẹ tôi đã thành công.
Bữa cơm này mẹ tôi hận không thể sử dụng hết mười tám chiêu võ công của mình, sơn hào hải vị đều dành hết cho Tống Tự An.
Giống như anh mới là con đẻ của mẹ vậy.
“Mẹ, sắp đầy chén rồi, anh ấy không ăn hết được đâu.”
Tống Tự An lắc đầu: “Cơm cô nấu ngon lắm, chắc chắn con sẽ ăn hết.”
Mẹ tôi vui vẻ gật đầu liên tục: “Được, được, nếu con thích ăn, sau này ghé nhà thường xuyên nhé.”
“Cảm ơn cô ạ.”
Được tiện nghi còn khoe mẽ. Tôi hung hăng đá vào chân anh một cái.
“Con làm gì vậy?” Mẹ tôi cau mày bất mãn hỏi.
Tôi cứng họng, cúi đầu nhìn xuống bàn.
Quả nhiên, cái đá chân vừa nãy tôi đá phải chân mẹ.
“Con còn dám bắt nạt tiểu Tống đi, xem mẹ xử lý con thế nào!”
Tống Tự An nhân cơ hội mỉm cười với tôi, nhìn kiểu gì cũng thấy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Cơm nước xong xuôi, rốt cuộc cũng tiễn được tên ôn thần này đi.
Mẹ tôi thực sự là không chừa lại chút gì, mở miệng ra là hỏi tình hình gần đây của Tống Tự An.
Nhưng tôi có giải thích thế nào đi nữa bà ấy cũng không tin chúng tôi trong sạch.
“Không tin mẹ hỏi Mộc Mộc đi.”
“Được, chờ Mộc Mộc tỉnh dậy mẹ hỏi ngay.”
Tôi sợ có một ngày ở trước mặt Tống Tự An mẹ không nhịn được mà tiết lộ sự thật.
Tôi luôn miệng khẩn cầu bà không được nói ra: “Mẹ, mẹ nghĩ đúng, chuyện này vẫn nên do con nói. Vạn nhất anh ấy biết được Mộc Mộc là con trai mình từ miệng người khác, không biết anh ấy sẽ tức giận như thế nào.”
Mẹ tôi trừng mắt: “Nó dám tức giận? Mộc Mộc là đứa bé ngoan như vậy, tốn bao công sức mới nuôi lớn, nó có gì mà dám tức giận.”
Tốt, càng bôi càng đen.
Mấy ngày nay Tống Tự An đến nhà chúng tôi rất đúng giờ như đi làm vậy.
Đồng hồ vừa điểm là anh xuất hiện, mẹ tôi và Mộc Mộc cười đến mức không khép miệng được.
Chỉ có tôi mặt mày ủ ê.
Tống Tự An có chút ấm ức nói: “Hình như A Sơ không hoan nghênh con lắm.”
Mẹ tôi lập tức hòa giải: “Nó ước con đến nhiều còn chẳng được.”
Mộc Mộc cũng không bỏ lỡ cơ hội mà lên tiếng: “Đúng vậy, mami suốt ngày nhắc đến chú trước mặt con đấy.”
Tôi: …
Cứ vậy mãi không phải biện pháp tốt, tôi quyết định sắp xếp thời gian để nói chuyện với Tống Tự An.
Mượn việc tiễn anh xuống lầu, tôi hỏi: “Tống Tự An, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Ánh sao lấp lánh trên bầu trời, gió đêm mát mẻ.
Tống Tự An nói bằng giọng dịu dàng trầm ấm: “A Sơ, anh muốn bù đắp cho em.”
Không đợi anh nói xong, tôi lạnh lùng cắt ngang: “Đền bù? Anh không cảm thấy hiện tại nói như vậy là quá muộn sao?”
Tống Tự An ngẩn người, biểu cảm phức tạp.
Trong lòng tôi khẽ động, vội vàng rời mắt đi: “Anh cần phải suy nghĩ cho kỹ, Mộc Mộc là con của người khác. Tuy rằng đối với nó bố dượng có thể có, có thể không, nhưng nếu thực sự có tôi cần phải đảm bảo người đó toàn tâm toàn ý đối với con trai tôi. Cơ thể tôi không tốt, sau khi sinh Mộc Mộc xong tôi như mất đi nửa cái mạng.”
Tôi càng nói sắc mặt Tống Tự An càng khó nhìn.
Lòng tôi chùng xuống: “Luật sư Tống, mọi việc đều phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm được.”