Từ Viện kiểm tra thổ nhưỡng gò Côn Luân và phát hiện nơi đây rất phù hợp trồng linh thực.
A Trúc đâu dám tự quyết định, “Ngươi hỏi sư tôn đã, ngài đồng ý thì không sao hết.”
A Trúc với Thanh Thanh đi trước dẫn đường, song cả đám không vượt qua được rào tre ngoài sân lúc đến gần nhà tranh. Họ nhìn vào trong chỉ thấy tuyết bay lả tả quanh ngôi nhà chứ chẳng thấy gì khác.
A Trúc giải thích, “Bên ngoài nhà tranh dựng trận pháp.”
Đám Từ Viện bối rối hỏi, “Vậy chúng ta có thể vào không?”
“Chờ một lát là được.”
…
“Khoan, khoan đã…” Sở Nhược Đình cất giọng nũng nịu khiến Nhạn Thiên Sơn dừng lại. “Bên ngoài có người.”
Nhạn Thiên Sơn như bị điếc.
Hắn tách hai bắp đùi trắng nõn ra, gương mặt tuấn tú áp sát cái lỗ nhỏ hồng nhạt mà liếʍ láp.
Cái lưỡi mát lạnh liếʍ âʍ ѵậŧ trốn sau môi âʍ ɦộ, cố gắng mυ'ŧ dòng nước chảy liên hồi; đầu lưỡi hắn đưa đẩy liên tục vào bên trong cái lỗ ướŧ áŧ khít rịt.
Toàn thân Sở Nhược Đình căng lên, nàng run rẩy thít âʍ đa͙σ rồi đạt cực khoái lần nữa.
Đôi tay cô gái bủn rủn túm mái tóc rối của Nhạn Thiên Sơn, nàng ngẩng đầu bảo, “Ta tiết hết nổi rồi… Đám Từ Viện chắc chắn…có chuyện cần nói.”
Ánh mắt Nhạn Thiên Sơn tối sầm, lưỡi hắn hút hết nước mật trước lúc hắn nắm dươиɠ ѵậŧ sưng to và đâm lút cán.
Sở Nhược Đình phát ra tiếng rên nhỏ.
Nàng vừa đón nhận sự xâm nhập từ Nhạn Thiên Sơn, vừa ngọt ngào xin tha, “Thiên Sơn, tha cho ta đi mà…”
Nhạn Thiên Sơn xoa bóp đôi gò bồng đảo hồng phớt, hắn đâm thọc đã mạnh còn nhanh. Nam tử hỏi bằng giọng lạnh lùng mà ẩn nhẫn, “Lần này bao giờ nàng về?”
“Ta sẽ cố về nhanh.” Sở Nhược Đình không muốn lừa hắn, nàng cắn môi trong lúc cố tình co thắt âʍ đa͙σ nhằm siết chặt dươиɠ ѵậŧ đang ra ra vào vào. “Thật đó…ta sẽ về nhanh thôi.”
Nhạn Thiên Sơn nghe nàng hứa hẹn mới tạm yên tâm.
Người đàn ông cúi đầu hôn bờ môi đang khép mở duyên dáng của nàng, thân dưới hắn tấn công mãnh liệt con đường chật hẹp từng chút một, làm nước bắn tung tóe. Khi cảm nhận được thân thể nữ tử bên dưới giật giật và âʍ đa͙σ co lại là hắn biết nàng lại lêи đỉиɦ. Nhạn Thiên Sơn chẳng kìm nén nữa, hắn thở dốc khi đâm mạnh thêm vài cú, sau đấy cái lỗ trên qυყ đầυ mở rộng để bắn hết ra.
Sở Nhược Đình ôm hôn tình tứ với hắn xong thì Nhạn Thiên Sơn nở nụ cười nhạt, “Nàng đi đi, cứ bóp bùa chú nếu gặp nguy hiểm, đừng lo lắng gì cả.”
Hắn sẽ giúp nàng chăm lo hết thảy, bất kể là Thanh Kiếm Tông hay Tuân Từ.
Sở Nhược Đình hôn lông mi hắn chùn chụt, “Đã biết!”
Tối qua nàng gặp ảo giác chắc luôn; Thiên Sơn nhà nàng rộng lượng hiểu chuyện thế nên sao có thể giận dỗi vì nàng nhét người tùm lum vô gò Côn Luân.
Đám Từ Viện chờ ngoài sân chưa đầy một nén nhang thì trận pháp ngăn cấm được giải trừ.
Nhạn Thiên Sơn xuất hiện với bộ áo xanh chỉnh tề, mái tóc đen búi nửa, gương mặt lạnh nhạt tựa trăng thanh gió mát; trông hắn chẳng giống kẻ vừa buông thả du͙© vọиɠ chút nào.
“Sư tôn!”
A Trúc chạy tới báo chuyện đệ tử Thanh Kiếm Tông muốn trồng linh thực tại gò Côn Luân.
Nhạn Thiên Sơn hững hờ nhìn lướt qua đám Từ Viện, “Cứ tự nhiên.”
Chuyện cỏn con thế cần gì hỏi hắn, tự dưng phá bĩnh hắn mây mưa và thả Sở Nhược Đình chạy mất.
Chẳng biết có phải vì tu sĩ đỉnh cao luôn sở hữu khí chất lạnh băng không mà đám Từ Viện túm chặt quần áo, cả đám cứ thấy rét căm căm. Bọn họ vội vàng cảm ơn rồi chuẩn bị cáo lui.
“Khoan đã.”
Nhạn Thiên Sơn dừng mắt trên người Thập Cửu, hắn giơ tay chỉ chậu hoa trong lòng đối phương, “Lấy ra ta xem thử.”
Thập Cửu ngẩn người rồi hấp tấp dâng bảo bối của mình, hắn thầm nghĩ Nhạn tiền bối bác học nên đảm bảo biết đây là gì.
“Nhạn tiền bối, đây là cây thần của ta…”
Từ Viện kéo tay áo Thập Cửu, nghiêm khắc quát, “Đừng nói bậy với Nhạn tiền bối, đây chỉ là củ tỏi thôi.”
“Là cây thần.”
Nhạn Thiên Sơn bỗng cất tiếng, dọa các đệ tử khác của Thanh Kiếm Tông choáng váng.
Thập Cửu vui sướиɠ ưỡn ngực, “Nghe chưa! Nhạn tiền bối cũng nói đây là cây thần! Là cơ duyên! Chưa biết chừng mọi người sắp phi thăng nhờ cây thần đó!”
Nhạn Thiên Sơ trả chậu hoa cho Thập Cửu, “Đây là trái của cây thần Phù Tang. Nó không giúp phi thăng, ăn nó cũng chẳng tăng linh lực đâu.”
“Ớ?”
Thập Cửu thất vọng cùng cực, hắn gặng hỏi, “Nhạn tiền bối, thế trái cây thần có ích gì?”
Nhạn Thiên Sơn nói câu bông đùa hiếm hoi, “Quả nó rất cứng, ngươi đập bể tường bằng nó được đấy.”
Thập Cửu: “…”
Nhạn tiền bối thiệt dí dỏm.
Cây thần Phù Tang sinh trưởng tại Thần Điện, thứ tồn tại vào vạn năm trước.
Sau ngày đại chiến Thần – Ma kết thúc, Thần Điện bị phá hủy bởi lửa trời. Trái cây Phù Tang quá cứng nên mới sống sót, thỉnh thoảng sẽ có người nhặt được.
Biết rõ nguồn gốc cây thần làm Thập Cửu thất vọng lắm, song hắn chăm cây lâu vậy ít nhiều gì cũng có cảm tình, thành thử hắn chẳng nỡ vứt bỏ.
Đệ tử Thanh Kiếm Tông không dám quấy rầy Nhạn Thiên Sơn nữa, cả đám rối rít cáo từ.
Nhạn Thiên Sơn đứng thật lâu trước ngôi nhà tranh.
Hắn xòe lòng bàn tay, ánh mắt chăm chú nhìn bé người tuyết Sở Nhược Đình nặn cho hắn trước lúc đi.
Nam tử thoáng nở nụ cười.
Đúng lúc ấy, lại có người dùng cỏ thi mở lối vào gò Côn Luân: Huống Hàn Thần đã trở về.
Sở Nhược Đình với tỷ muội Lâm thị phóng hỏa đốt sạch thành Tỉ Quy, hắn nghĩ nát óc mới điều tra ra manh mối về đất Tái Tức.
Nhạn Thiên Sơn nghe hắn kể xong liền sửng sốt, “Ngươi khẳng định tiểu hồ yêu không nhìn nhầm? Truyền Tống Trận của người nọ thật sự có một tia sáng vàng kim?”
“Hoàn toàn chính xác ạ.”
Huống Hàn Thần đã lục soát hồn hồ ly, hắn giấu nhẹm việc này vì sợ Nhạn Thiên Sơn chỉ trích hắn sử dụng thủ đoạn tà ma.
Nhạn Thiên Sơn bần thần suy nghĩ.
Truyền Tống Trận có một tia sáng vàng kim là trận pháp bí truyền của Côn Luân lão tổ.
Trên đời này, ngoại trừ hắn với Sở Nhược Đình thì chỉ có một người đủ sức thực hiện.
Ma khí chứa đựng toàn bộ Truyền Tống Trận của hắn: Phần Nguyệt Đồ.
Người nắm giữ Phần Nguyệt Đồ có thể đi bất kỳ đâu tùy thích mà chẳng để lại dấu vết nào.
Nhạn Thiên Sơn nhìn tuyết trắng xóa với ánh mắt lập lòe, hắn dặn Huống Hàn Thần, “Báo cho Tạ Tố Tinh cùng Du Nguyệt Minh rằng không cần tiếp tục tìm, ta đã biết đất Tái Tức ở đâu.”
Tuân Từ nghiêm chỉnh ngồi khoanh chân trong Dưỡng Nguyên Trận.
Nhạn tiền bối bảo nhãn cầu mới được gắn vô hốc mắt nên cần trận pháp trị liệu.
Thế giới xung quanh vẫn là bóng tối vô tận nhưng hắn lại thấy một tia hy vọng.
Tuân Từ biết bên cạnh Sở Nhược Đình có rất nhiều người, tuy nhiên hắn chẳng hề đố kỵ. Hắn được vào gò Côn Luân đã là vô cùng may mắn, chỉ cần Sở Nhược Đình vui vẻ thì hắn cũng vui vẻ.
Ai đấy giẫm lên lớp tuyết dày đọng ngoài hang động tạo ra tiếng “kĩu kịt”, một người mang theo khí lạnh bước vào.
“Ngươi thấy thế nào?” Giọng hắn trong veo tựa chuỗi ngọc.
Tuân Từ vội đứng dậy rồi thi lễ về phía giọng nói, “Nhạn tiền bối.” Lòng bàn tay hắn xoa xoa khăn gấm bịt mắt, “Không còn đau nữa.”
Lúc trước hai hốc mắt trống hoác hay nhói đau, triệu chứng này biến mất kể từ lúc Nhạn Thiên Sơn thi triển pháp thuật chữa trị.
Nhạn Thiên Sơn gật gù.
Hắn chợt nhớ Tuân Từ mù nên cất tiếng hỏi, “Tuân Từ, ngươi tu đạo gì là chính?”
Tuân Từ nghĩ Nhạn Thiên Sơn hỏi hơi kỳ cục nhưng vẫn lễ độ đáp, “Dáng hình của kiếm thuật, tinh thần của kiếm đạo.”
“Nếu tu đạo bất thành, ngươi sẽ oán ai và ai sẽ oán ngươi?”
Tuân Từ gượng cười, “Tự gánh trách nhiệm, không oán trách ai.”
Nhạn Thiên Sơn kiểm tra thêm vài câu, đối phương luôn trả lời hoàn hảo, khoan dung, chân thành; hắn hiển nhiên là người đọc nhiều sách.
Côn Luân lão tổ gật đầu, “Bậc quân tử không bị hòa tan vào đám đông, trung lập và chẳng thiên về ai.”
Tuân Từ kinh ngạc, Nhạn tiền bối đang khen ngợi hắn ư?
Hắn chưa hiểu ý Nhạn Thiên Sơn thì đối phương đã hỏi tiếp, “Kiếm có linh hồn chưa?”
Tuân Từ hổ thẹn nắm chặt chuôi kiếm, lắc đầu, “Ta chỉ hơi hiểu ý nó.”
“Còn kiếm ý?”
“Chưa lĩnh hội ạ.”
Nhạn Thiên Sơn quan sát nam tu áo trắng trước mặt mình: dung mạo nho nhã, tính tình chín chắn đứng đắn, so với đám Tạ Tố Tinh loi choi thì hắn thấy Tuân Từ thuận mắt hơn chút.
Song tu vi Tuân Từ lại thấp nhất.
…Vậy thì không được.
Nhạn Thiên Sơn nghĩ ra một kế hoạch nên dẫn Tuân Từ rời Dưỡng Nguyên Trận và tới một khu vực thâm sơn cùng cốc tại gò Côn Luân. Tay phải hắn vung lên, chín mươi chín trận pháp ảo giác lập tức xuất hiện.
Gió tuyết ngừng đột ngột.
Tai Tuân Từ giật giật khi lắng nghe động tĩnh xung quanh, có tiếng cười réo rắt của trẻ con.
Nhạn Thiên Sơn hỏi, “Ngươi nghe thấy gì?”
Tuân Từ cảm nhận từ trong bóng đêm, “Một đám trẻ ngây thơ đang chơi đùa.”
Có lẽ chúng đang thả diều hay đá cầu.
“Có cả phụ nhân ngồi trên con đường trước hẻm nhỏ, họ đang tán gẫu về chuyện thêu thùa may vá…”
Tuân Từ vừa định hỏi sao Nhạn tiền bối đưa hắn tới phố phường phàm tục thì người bên cạnh hắn đã ra lệnh bằng giọng vô cảm, “Gϊếŧ bọn họ đi.”
Mặt Tuân Từ trắng bệch.
Hắn vội từ chối, “Nhạn tiền bối! Ta…sao ta có thể tùy tiện tàn sát người già, phụ nữ, và trẻ em?”
Nhạn Thiên Sơn nghiêm túc chất vấn, “Sao ngươi biết họ là người già, phụ nữ, và trẻ em?”
“Ta nghe thấy.”
“Có nhìn thấy không?”
“Không, nhưng…nhưng lễ nghĩa còn đó, lòng người hướng thiện, ta không thể lạm sát người vô tội.”
Nhạn Thiên Sơn đứng khoanh tay, lặng lẽ lắc đầu, “Tuân Từ, thứ ngươi nghe thấy lẫn nhìn thấy toàn là mặt nạ giả đối. Nhân từ đôi khi cũng là ngu muội.”
Tuân Từ hoang mang cực độ.
“Hãy nhìn bằng tâm với kiếm của ngươi.” Nhạn Thiên Sơn trầm ngâm giây lát trước lúc nhét bùa hộ mệnh vô tay hắn. “Nếu chịu hết nổi thì bóp nát nó.”
Tuân Từ siết lá bùa, ngỡ ngàng ngẩng đầu, “Nhạn tiền bối!”
Nhạn Thiên Sơn đã biến mất.
Tuân Từ đuổi theo vài bước giữa bóng đêm, nội tâm hắn ngập tràn lo sợ bất an.
Chính lúc này, một quả cầu mây lăn lông lốc tới cạnh chân hắn, đồng thời có giọng trẻ con nhõng nhẽo phát ra từ xa, “Ca ca, ca ca, nhặt cầu giúp bọn em với!”
Tuân Từ thích giúp đỡ mọi người.
Hắn khom lưng mò mẫm trên mặt đất và quả nhiên sờ được một quả cầu… Không, tại sao bề mặt cầu mọc thứ gì giống tóc quấn lấy ngón tay hắn, hình như hắn còn sờ phải làn da lạnh buốt.
Ngay sau đó, “quả cầu mây” trên tay hắn nhẹ nhàng cười u ám, “Ca ca nhặt được cầu chưa?”
Lưng Tuân Từ lạnh toát, hắn tức khắc ném quả cầu.
Không phải người, không phải trẻ con, không phải phụ nữ hay người già… Tất cả đều là tà ma!
Tà ma thiên biến vạn hóa thành người hoặc vật và bám lấy Tuân Từ như thủy triều. Chúng kêu quái dị bên tai hắn, còn gào thét lẫn tấn công nữa. Hắn giống như đã trải qua bốn mùa chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi; nắng gắt, cuồng phong, tuyết dày, mưa to…lần lượt nghiền nát nhận thức cũng như đảo lộn trí tưởng tượng của hắn.
Tuân Từ không biết chém gϊếŧ mất bao lâu, càng chẳng biết mình đang ở đâu.
Mưa rơi tầm tã trong trận pháp.
Thanh niên lảo đảo đi rồi quỳ một gối xuống đất, hắn cắm kiếm Thái Hòa vào bùn đất để thân mình có điểm tựa.
Nước mưa thấm ướt khăn bịt mắt, tóc tai rũ rượi hai bên thái dương và ôm lấy gương mặt tuấn tú tái nhợt.
Toàn thân hắn chi chít vế thương nhưng hắn vẫn không bóp lá bùa Nhạn Thiên Sơn đưa.
Bởi vì Tuân Từ biết Nhạn tiền bối dùng phương pháp này nhằm dạy hắn thấu hiểu một chuyện.
Kiếm là món vũ khí gϊếŧ người.
Không tự mình xông pha trăm ngàn trận chiến thì lấy đâu ra giác ngộ.
Có tiếng người khóc giữa cơn mưa to, chắc đấy là người thật… Tuân Từ không dám chắc, hắn rút kiếm Thái Hòa rồi đến nơi âm thanh phát ra.
Hành hiệp trượng nghĩa, phân biệt thiện ác, giải trừ hiểm nguy; đấy là chí lớn hắn từng thề với trời xanh vào thời niên thiếu.
Vì vậy hắn sẽ không lùi bước.
Lần này hắn đã đúng.
Đó là một cụ già té gãy chân chứ không phải tà ma trong hình dạng con người.
Vạn vật trên thế gian đều mang hai mặt thiện ác.
Mắt hắn mù nhưng bản tâm giữ vững sự lương thiện, chẳng hề lạm sát dù chỉ một mạng.
Tâm trí Tuân Từ thông suốt.
Khoảnh khắc ngộ đạo, trong đầu hắn hiện lên bao sự kiện từ quá khứ: có đau khổ, có bi thương, có ai oán, có hối hận… Quay đầu nhìn lại quá khứ rất vô dụng, chi bằng lấy khí phách cắt bỏ dĩ vãng và bắt đầu một lần nữa.
Tay hắn cầm kiếm, đôi tai tràn ngập tiếng mưa xối xả, cuồng phong giận dữ gào thét, và lá rơi xào xạc.
Hoa nở rồi héo, vạn vật sinh trưởng…
Tuân Từ chẳng nhìn thấy gì nhưng lại như thấy tất cả; đấy là một cảm giác kỳ diệu rất khó giải thích lẫn nói rõ, có điều đấy vẫn là cảm giác tuyệt vời tột độ.
Thân kiếm Thái Hòa tỏa sáng lung linh và khẽ cất tiếng kêu.
Trong phút chốc, khí hội tụ về đan điền rồi linh lực di chuyển khắp người hắn tựa dòng nước. Sau đấy nó lao thẳng tới kỳ kinh bát mạch để tiếp tục hướng lên trên.
Tâm sáng thì kiếm mới sản sinh linh hồn, kiếm ý non trẻ nhưng hùng dũng dần thành hình.
Tuân Từ đứng bất động trên đỉnh núi tuyết, gió thổi vạt áo hắn bay phần phật.
Đằng sau có đứa trẻ tóc trái đào phe phẩy trống bỏi, nó bật cười khanh khách, “Ca ca mau đến chơi cùng bọn em!”
Ăn mày lưng còng chống gậy bước tập tễnh, “Hiệp khách hãy thương xót lão già này với.”
Nữ tử quyến rũ dựa lan can đỏ mà mời gọi, “Đạo hữu, lên ngồi chơi nào.”
Tâm hắn thấy rõ đấy không phải người, chỉ là một luồng khí đen; hắn cũng nhìn thấu bản thân rằng dịu dàng một cách quá nhân hậu là ngu xuẩn.
Từ bi chẳng nhất thiết phải nương tay, đôi khi từ bi là quyết đoán chém gϊếŧ.
Tuân Từ dựng thẳng kiếm Thái Hòa trước mặt với hai ngón tay quét thân kiếm. Kiếm khí bắn tứ tung ánh sáng vàng kim chói mắt, gió lớn chia năm xẻ bảy chiếc khăn bịt mắt.
Chàng trai đột nhiên mở mắt, tia sáng lạnh lóe lên từ cặp mắt trầm tĩnh, hắn vung tay chém một nhát–
“Tâm sáng, trấn yêu, trừ ma, tru trăm tà!”
Một nhát kiếm chém sạch yêu ma quỷ quái.
Một nhát kiếm kiếm phá vỡ trận pháp ảo giác gϊếŧ người.
Một nhát kiếm chém ngang bảy ngọn núi tuyết hùng vĩ tại gò Côn Luân, làm đá vụng cùng bụi đất bắn tung tóe!
Ầm!
Mặt đất rung chuyển, kiếm khí bay khắp bầu trời ngập tuyết.
Nhạn Thiên Sơn quan sát qua khung cửa sổ, gương mặt điềm đạm lộ vẻ kinh ngạc.
Hắn chỉ định cho Tuân Từ tôi luyện ý chí, nào ngờ đối phương đủ sức tìm thấy kiếm ý thuộc về riêng mình.
Kiếm ý cương trực này quả thật độc nhất vô nhị.
Nhạn Thiên Sơn không khỏi nghi ngờ bản thân.
Hắn dùng hơn ngàn năm mới đến được ngày hôm nay, người khác chỉ cần một thời gian ngắn đã đủ tạo cảnh tre già măng mọc. Vấn đề nằm ở số mệnh hay do Thiên Đạo thiên vị? Hoặc biết đâu cả thiên hạ tài giỏi, mỗi mình hắn là kẻ tầm thường?
Tạ Tố Tinh với Du Nguyệt Minh nhận được tin liền trở về gò Côn Luân.
Du Nguyệt Minh thong dong phe phẩy quạt.
Lần này hắn tiện đường ghé qua Bắc Lộc dỗ cho cha mẹ nguôi giận, cũng coi như đã qua cửa ải. Cơ mà chả hiểu sao người ông đã đạt Độ Kiếp kỳ của hắn lại nổi điên, suốt ngày đòi dâng hắn cho vị sư phụ nào đó; Du Nguyệt Minh nghe vậy bèn chạy tóe khói.
Tạ Tố Tinh đến thành Vận báo bình an, trên đường đi hắn tình cờ gặp Hà Cạnh lẫn tỷ muội Lâm thị.
Hắn ghét người Lâm gia, chỉ hơi có thiện cảm với tỷ muội Lâm thị. Thiếu niên thấy Lâm nhị tiểu thư thầm thương trộm nhớ đường huynh nên còn trợ giúp một tay. Chẳng biết đường huynh có nghe hắn khuyên mà xuống bếp nấu nướng cho Lâm nhị tiểu thư không.
Hai người đang bận suy nghĩ thì chợt thấy một cột sáng vàng kim rực rỡ phóng lên tận trời cao ở phía nam; cảnh tượng ấy khiến tim người ta đập mạnh.
Tạ Tố Tinh vốn đang treo ngược trên mái hiên nhà tranh, hắn vừa thấy cột sáng là ngã nhào rồi nhảy đến cạnh Du Nguyệt Minh, kinh hãi hỏi, “Kiếm ý của ai đây?”
Sắc mặt Du Nguyệt Minh sa sầm.
Hắn gập quạt xếp, đầu nghĩ tới một người nhưng không dám tin là thật.
Kỳ này Huống Hàn Thần mang về cả đống đồ chơi mới lạ, thế là hai đứa nhỏ càng thích hắn hơn.
“Thanh Thanh, mẫu thân con là Sở Nhược Đình, ta lại là phu quân của mẫu thân con… Nào, con nên gọi ta bằng gì?” Hắn cười tới độ đôi mắt hoa đào cong hẳn lên, Huống Hàn Thần quơ quơ món đồ chơi tinh xảo làm bằng đường, “Đáp đúng thì cho con đấy.”
Vừa khéo Thanh Thanh biết đáp án.
A Trúc ca ca từng bảo mẫu thân tìm mấy người cha cho nó.
Du Nguyệt Minh là cha, người trước mặt nó cũng là cha.
Nó ngọt ngào đáp to rõ, “Cha Huống!”
“Ngoan lắm.”
Huống Hàn Thần chẳng thể nhịn cười, hắn cắm đồ chơi vào móng vuốt bé rắn xanh.
Hắn ngồi xuống kể chuyện cho A Trúc với Thanh Thanh, còn biến đổi thành gương mặt của nhân vật trong truyện. Thanh Thanh lẫn A Trúc thích thú hỏi dồn, “Cha Huống có thể thay đổi diện mạo nhiều lần à?”
Huống Hàn Thần nhanh nhẹn dùng sáo ngọc gõ nhẹ đầu nó, “Đương nhiên, con muốn thấy gì thì ta biến cho con xem.”
“Cha biến thành cây trúc được không?”
“…Không.”
“Còn cái cuốc của Từ sư di?”
“Không.”
“Củ cải lông đỏ thì sao?”
Gân xanh trên thái dương Huống Hàn Thần giật giật khi nhẫn nại giải thích, “Ta chỉ biến hóa gương mặt chứ không biến hình.” Hắn đang định phân tích điểm khác biệt giữa hai khái niệm cho bọn nhỏ thì đất trời đột nhiên rung chuyển.
Kiếm ý chọc thủng bầu trời phương nam khiến nội tâm hắn căng thẳng.
Dĩ nhiên Huống Hàn Thần biết đó là kiếm ý của ai.
Hắn đâu chỉ biết ngu ngốc đấu võ mồm khi về gò Côn Luân giống Tạ Tố Tinh và Du Nguyệt Minh. Đầu tiên hắn hỏi thăm hai đứa nhỏ về tình hình gần đây tại gò, lúc biết Sở Nhược Đình chẳng những dắt Thanh Kiếm Tông tới mà còn dẫn theo Tuân Từ là hắn đã đoán được.
Trước kia kim đan Tuân Từ nát bấy, nay hắn lại giác ngộ kiếm ý…
Khủng hoảng cạnh tranh bao trùm trái tim Huống Hàn Thần.
Tâm tư hắn nhanh chóng biến đổi.
Ngay cả kẻ tàn phế còn đủ khả năng vượt qua người đi trước, thế sao hắn lại ở đây phí thời gian cùng hai đứa nhỏ? Tu vi thấp sẽ được Sở Nhược Đình quan tâm nhưng tu luyện như đi ngược dòng nước vậy, không tiến ắt lùi. Sao hắn có thể trông chờ vào đường tắt và ký thác mọi hy vọng lên mỗi mình Sở Nhược Đình.
Hắn không muốn làm nàng mỏi mệt.
Hắn muốn đứng bên nàng thì nhất định phải nỗ lực để xứng đôi.
Nghĩ đến đây, Huống Hàn Thần bất chợt đứng dậy rời đi.
Thanh Thanh trợn tròn mắt, nó bối rối nhìn bóng người cao lớn tiêu sái kia và lớn tiếng gọi, “Cha Huống đi đâu thế?”
Huống Hàn Thần chẳng hề ngoảnh đầu lại lúc phất tay cầm sáo Mặc Ngọc, “Bế quan!”