Kinh Mạch tưởng mình nghe nhầm.
Ánh mắt hắn tức khắc sáng ngời, hắn cất bước và ôm cái thùng bự vô nhà.
“Để chỗ đó đi.” Sở Nhược Đình chỉ đại góc phòng, nàng lãnh đạm nói, “Ta cho ngươi vào vì sợ ngươi sơ sảy làm chết linh ngư.”
Kinh Mạch đặt thùng gỗ xuống, hắn lắc lắc đầu khiến những giọt nước trong suốt trên tóc mái chảy dọc gương mặt tuấn tú.
Hắn nghiêm túc giải thích, “Chỉ cần ta rót linh lực vào thùng cả đêm thì cá sẽ không chết.”
Sở Nhược Đình nhìn chằm chằm nam tử, nàng cảm thấy phải nói chuyện đàng hoàng với hắn.
Nàng bảo, “Ngồi xuống.”
Kinh Mạch kéo ghế và ngoan ngoãn đặt tay lên đầu gối.
“Kinh Mạch,” Sở Nhược Đình nghi ngờ chất vấn, “tại sao ngươi nhất quyết phải theo ta? Chẳng lẽ ngươi không thấy vất vả suốt mấy ngày qua hả?”
Chính nàng còn chả nhớ mình ngang ngược châm chọc hắn bao nhiêu lần, quát mắng bao nhiêu câu, hay sai khiến bao nhiêu việc.
Kinh Mạch không hiểu ý nàng.
Sở Nhược Đình thở dài, nàng thay đổi câu hỏi, “Ngươi muốn chiếm được gì từ ta?”
Hắn đã nghĩ mọi cách tiếp cận nàng thì ắt phải có mục đích.
Kinh Mạch ngẩn người.
Hắn vô thức gỡ rong biển vướng trên vai rồi vò thành một cục và nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Ta đã nói rồi, ta muốn ở bên nàng.”
Sở Nhược Đình nhíu mày, “Vớ vẩn! Ta hai bàn tay trắng, ngươi theo ta thì được lợi gì?”
Kinh Mạch nghĩ không ra đáp án, xưa nay ma quân chưa từng dạy hắn mấy việc này. Hắn ngơ ngác hỏi, “Tại sao nhất định phải được lợi? Lần đó…lần chúng ta ở trong rừng cây…ta vui sướиɠ khi làm với nàng, nên ta muốn theo nàng mãi mãi.”
Lý do đơn giản lẫn thuần khiết vậy thôi.
Sở Nhược Đình nhìn Kinh Mạch, nàng bỗng hiểu ý hắn.
Hai người cùng làm chuyện thân mật nhất trần đời, vì vậy họ nên ở bên nhau.
Lý luận quái gở gì đây?
Nhưng Kinh Mạch lại say mê kiểu lý luận này!
Sở Nhược Đình chợt thấy bất lực, nàng lắc đầu và nói bằng giọng phức tạp, “Ngươi ngốc thật hay giả ngu?”
“Ta không ngốc.” Mặt mày Kinh Mạch sa sầm. “Ta là thuộc hạ đắc lực nhất của ma quân.”
Sở Nhược Đình phản pháo, “Thế thì ma quân của các ngươi đúng là đồ ngốc.”
Chỉ số thông minh như hắn mà cũng đảm nhiệm chức thủ lĩnh thích khách, Vô Niệm Cung không đủ sức chiêu mộ người tài chứ gì!
Kinh Mạch chưa bao giờ nổi giận với Sở Nhược Đình, song hắn vừa nghe nàng nói vậy liền phản bác, “Sở Sở đừng nói xấu ma quân. Ma quân tốt với ta lắm, ma quân là người tốt nhất trên đời.”
Sở Nhược Đình cứng họng.
Thấp Hải ma quân là trùm phản diện trong Kiều Kiều Tu Chân Ký, hắn mà cần ngươi quảng bá giùm à?
Sở Nhược Đình đã giác ngộ chân lý: Kinh Mạch là kẻ cố chấp đến chết. Nàng chẳng định tranh cãi tiếp nên lạnh lùng nói, “Ta muốn ngồi thiền tu luyện, ngươi thích làm gì thì làm.”
“Sở Sở,” Kinh Mạch chớp mắt, “ta có thể ở đây với nàng không?”
“Tùy ngươi.”
Sở Nhược Đình mặc kệ hắn, nàng ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, bấm tay niệm thần chú và khép mắt lại.
Ánh đèn dầu tựa hạt đậu.
Bên ngoài mưa gió bão bùng, bóng người chập chờn trong phòng.
Kinh Mạch chăm chú ngắm nhìn Sở Nhược Đình ngồi thiền, nội tâm hắn chua xót lại vui vẻ.
Nàng thật đẹp.
Dù hắn không nhớ nổi diện mạo nàng nhưng hắn biết nàng cực kỳ đẹp.
Chỉ ngắm nàng thôi cũng đủ khiến hắn cương.
Trước kia Kinh Mạch đâu có phản ứng này. Sau ngày nếm mùi vị của Sở Nhược Đình, hễ thấy bóng hình duyên dáng kia từ xa là bộ phận giữa hai chân sẽ ngẩng cao đầu và phóng hỏa bắp đùi hắn.
Kinh Mạch đã biết thủ da^ʍ.
Hai người cùng ở trong căn nhà gỗ chật hẹp, nàng thì say sưa tu luyện.
Ánh lửa vàng ấm áp biến da thịt nữ tử thành viên ngọc phát sáng. Hương hoa thoang thoảng vương chút vị mặn từ gió biển âm thầm xâm nhập mũi Kinh Mạch.
Hắn nhịn không được mà lặng lẽ vói tay vào quần và cầm dươиɠ ѵậŧ thô cứng nóng rực. Sau đấy, hắn vừa ngắm khuôn mặt xinh đẹp của Sở Nhược Đình vừa vuốt ve phân thân.
Kinh Mạch tưởng tượng ra hình ảnh mất hồn lần trước.
Môi anh đào hé mở rồi ngậm khối thịt mềm oặt, răng lưỡi nhẹ nhàng gặm và khoang miệng ẩm ướt bao phủ dươиɠ ѵậŧ…
Nàng cởi váy để phơi bày khe hở phớt hồng, mật hoa dính đầy trên đó. Nữ tử ngồi xuống từng chút một rồi nuốt trọn hắn…
Kinh Mạch cắn chặt răng; ánh mắt hắn dán lấy gương mặt chẳng hề nhiễm tìиɧ ɖu͙© của Sở Nhược Đình, tay phải càng lúc càng tăng tốc độ chà xát. Hắn cảm tưởng nàng đang mυ'ŧ và hôn mình bằng cái miệng nhỏ nhắn. Cuối cùng, hắn kiềm chế tiếng thở dốc rồi giải phóng toàn bộ thứ chất lỏng ấm nóng.
Khi sóng tình rút lui, Kinh Mạch mới nhận thức được hắn vừa làm gì với Sở Nhược Đình.
Hắn cuống quýt thi triển phép thuật để rửa sạch chất lỏng trắng tội ác, y hệt kẻ phạm sai lầm và sợ Sở Nhược Đình phát hiện. Xong xuôi, hắn ngồi lại ghế rồi thấp thỏm đặt tay lên đầu gối trong lúc chờ Sở Nhược Đình tỉnh dậy từ trạng thái thiền định.
Hôm sau, bầu trời lẫn mặt biển xanh biếc như được gột rửa.
Sở Nhược Đình chuẩn bị phơi linh ngư.
Chẳng biết là ảo giác hay gì mà nàng thấy hôm nay Kinh Mạch quái quái; bình thường hắn luôn thích nhìn nàng không chớp mắt nhưng giờ ánh mắt hắn lại trốn tránh.
Lần đầu tiên Sở Nhược Đình gặp được người viết hết cảm xúc lên mặt.
“Kinh Mạch, tối qua ngươi làm gì?”
Kinh Mạch đương nhiên chả chịu thú nhận đêm qua hắn nhìn Sở Nhược Đình khoanh chân ngồi thiền mà thủ da^ʍ ba lần.
“Ta ngủ.”
Nghi vấn mọc đầy đầu Sở Nhược Đình, “Ngươi là tu sĩ thì sao phải ngủ?”
“…Ta là ma tu.” Kinh Mạch cố gắng lấp liếʍ, “Ma tu đều phải ngủ.”
Ma tu luyện công pháp gì đây? Thiểu Năng Quyết à?
Sở Nhược Đình không hiểu nổi.
Nàng lười lãng phí thời gian cho hắn, nàng vác thùng cá ra ngoài để thử phơi nắng. Không biết dân làng chài phơi thế nào, nhưng Sở Nhược Đình cứ cầm linh ngư là chúng nó hóa thành nước biển trước cả khi nàng kịp xỏ dây thừng.
Kinh Mạch xung phong, “Sở Sở, ta biết phơi linh ngư, cứ để ta làm!”
Sở Nhược Đình mừng húm, nàng quẳng đống cá cho hắn.
Nàng đã suy tính kỹ càng, vớt linh ngư không phải kế sinh nhai lâu dài tại Thấp Hải, tốt nhất nên thử nghề khác.
Sở Nhược Đình loại trừ luyện đan ngay vì Thấp Hải thiếu thốn linh thực. Vật liệu luyện khí lại nhiều, nàng có thể dùng tạm loại lửa và lò luyện phàm tục để xem rèn ra được pháp khí cấp thấp không.
Quyết định xong, Sở Nhược Đình bỏ Kinh Mạch ở nhà rồi vào thôn làng thu mua vật liệu.
Nàng đi nguyên ngày, đến chiều tối mới về nhưng Kinh Mạch vẫn đang ngồi xâu cá trước nhà.
Hắn thấy Sở Nhược Đình liền cười rạng rỡ.
Sở Nhược Đình vừa tới gần đã ngửi thấy mùi máu tươi rõ mồn một. Nàng cau mày, hoài nghi theo bản năng rằng ma tu Kinh Mạch mới gϊếŧ người. Ánh mắt nàng lạnh băng khi túm cổ tay hắn.
Kinh Mạch vội giấu tay sau lưng với sắc mặt căng thẳng.
“Chìa tay ra!”
Sở Nhược Đình trừng mắt và nghiêm nghị ra lệnh.
Kinh Mạch run rẩy xòe hai bàn tay.
Nắng chiều giúp Sở Nhược Đình thấy rõ lòng bàn tay chảy máu đầm đìa của hắn. Đôi mắt nàng khựng lại, nàng hỏi, “Ngươi bị sao thế?”
Kinh Mạch ấp úng đáp, “Dây thừng xâu cá phải dính máu thì chúng mới không hóa thành nước.”
“Sao không dùng máu thú vật?”
“…Ta muốn nhanh chóng hoàn thành việc nàng phân công,” Kinh Mạch hổ thẹn cụp mắt xuống, “nên không có nghĩ nhiều.”
Sở Nhược Đình nhất thời lặng thinh.
Thật lâu sau, nàng nặng nề cất tiếng, “Ngươi hà tất phải làm vậy.”
Kinh Mạch nghĩ mình lại chọc giận nàng, sự hoảng loạn lấp kín đôi mắt trong veo.
“Sở Sở, ta thích nàng nên muốn giúp đỡ.”
Thích? Giúp đỡ?
Sở Nhược Đình sắp quên mất đã bao lâu rồi nàng không được nghe mấy từ này.
Nàng trải qua nửa đời người trong cô độc và thê lương, ai ngờ sẽ có ngày gặp người nói những lời ấy với nàng.
Sở Nhược Đình cẩn thận quan sát hắn, đầu nàng đau nhói. Nàng xoa huyệt thái dương rồi tiện thể ngồi xuống bậc thang trước nhà và chậm rãi nhắm mắt.
Kinh Mạch vòng ra sau lưng nàng, hắn chần chừ mở miệng, “Sở Sở khó chịu hả? Để ta xoa cho nàng.”
Dứt lời, hắn luồn năm ngón tay vào mái tóc đen của nữ tử, lòng bàn tay chai sần dịu dàng xoa từ da đầu tới đuôi tóc.
Toàn thân Sở Nhược Đình cứng đờ.
Nhưng hắn xoa bóp không nặng không nhẹ, khiến nàng thật sự thoải mái.
Hoàng hôn lặn xuống biển, mây lơ lửng trên trời cao, gió biển chiều hôm vỗ lên mặt; dường như mọi phiền não cùng mỏi mệt đều tan biến tại khoảnh khắc này.
Kinh Mạch thấy Sở Nhược Đình không đuổi hắn đi thì mừng rỡ tột độ. Tay hắn gom mái tóc mềm mượt tựa gấm vóc, khóe môi cong lên một cách mất kiểm soát. Nam tử thì thầm, “Sở Sở, từ nay về sau, ta sẽ chăm sóc nàng.”
Hàng lông mi trên đôi mắt nhắm nghiền của Sở Nhược Đình run run, cảm xúc nơi đáy lòng nàng phức tạp khôn xiết và chẳng thể mô tả thành lời.