Dục Tiên Đồ

Chương 29: Hiểu lầm

Tạ Tố Tinh về nhà.

Tạ mẫu vừa khóc vừa ôm hắn. Tạ phụ muốn thuyết giáo nhưng không dám, ông cứ mấp máy môi rồi thở ngắn than dài, cuối cùng ông chỉ nói liên hồi, “Về là tốt rồi, về là tốt rồi.”

Tạ Tố Tinh không vòng vo mà hỏi thẳng về nỗi nghi hoặc trong nội tâm hắn, phụ mẫu Tạ thị cũng thành thật trả lời toàn bộ.

Hiểu lầm được tháo gỡ khiến Tạ Tố Tinh vui vẻ lẫn buồn rầu.

Hắn vui vì mình không bị người nhà vứt bỏ, lại buồn vì lời Sở Nhược Đình nói được chứng thực.

Hắn oán trời trách đất và tự viết nên vở kịch về kẻ cùng đường mạt lộ đáng thương. Kết quả đấy chỉ là sự cố chấp cực đoan trong thời kỳ phản nghịch của hắn.

Ấu trĩ, nực cười, vớ vẩn.

Tạ Tố Tinh âm thầm ghé thăm đường huynh, thấy hắn lành lặn thì mới về Thanh Kiếm Tông.

Thiếu niên chẳng vội tìm gặp Kiều Kiều, hắn vô thức đến bên ngoài động phủ của Sở Nhược Đình rồi do dự đi tới đi lui.

Động phủ gia tăng thuật ngăn cấm, còn có bùa cảm ứng cao cấp từ kiếm tu nữa.

Nếu Tạ Tố Tinh lỗ mãng xông vào thì Tuân Từ sẽ biết ngay.

Không hiểu phép song tu của Sở Nhược Đình là loại tà thuật gì mà hãm hại cơ thể hắn dữ dội. Xưa nay hắn luôn cương cứng sau mỗi lần tu luyện; song nhiều ngày qua, có tu luyện vào buổi sáng thì tiểu Tạ Tố Tinh vẫn mềm oặt.

Tạ Tố Tinh buồn bực gãi mũi.

Lúc trước hắn quả thật chán ghét Sở Nhược Đình, hôm bị nàng chửi là hắn thẹn quá hóa giận.

Hiện giờ hắn biết nàng nói thật nên cảm xúc khó chịu càng nghiêm trọng.

Hắn muốn lôi đầu sỏ gây tội ra khỏi động phủ rồi đập nàng một trận, nhưng cứ nghĩ đến thân mình nõn nà của nàng thì không hiểu sao hắn lại chẳng nỡ.

Tạ Tố Tinh vẫn say mê trận mây mưa với Sở Nhược Đình ngay cả khi biết nàng dùng tà thuật song tu.

Hắn muốn lấy roi trói tay Sở Nhược Đình rồi tàn nhẫn bắt nạt nàng. Hắn sẽ làm nàng khóc, để nàng chả dám lạnh lùng trừng mắt hay chế giễu hắn nữa.

Tạ Tố Tinh đảo mắt và bắt đầu vạch kế hoạch bóc bùa cảm ứng do Tuân Từ dán lên. Đúng lúc ấy, một bóng người quen thuộc lén lút tới bên ngoài động phủ của Sở Nhược Đình.

“Cù Như?”

Tạ Tố Tinh nhíu mày.

Cù Như cũng thấy Tạ Tố Tinh.

Hắn vỗ đôi cánh chim màu đen rồi dừng trước mặt Tạ Tố Tinh, lãnh đạm nói, “Ngươi đi đâu suốt mấy ngày qua? Kiều Kiều lo cho ngươi lắm đấy.”

Hắn nhắc tên Kiều Kiều làm Tạ Tố Tinh hơi mất tự nhiên.

Hồi đó hắn đắm chìm trong vòng tay săn sóc của Kiều Kiều chứ chẳng hề quan tâm tới chân tướng mọi việc. May Sở Nhược Đình mắng hắn tỉnh lại, không thì hắn sẽ vĩnh viễn hiểu lầm phụ mẫu.

Giờ tình cảm mà Tạ Tố Tinh dành cho Kiều Kiều khá phức tạp, hình như…hình như hắn chả còn muốn theo đuôi nàng ta mọi lúc mọi nơi.

Hắn khoanh tay hỏi Cù Như, “Ngươi đến đây làm gì?”

Cặp môi đen sì của Cù Như cong lên, ánh mắt hắn cay nghiệt, “Ta cũng giống ngươi thôi.”

Tạ Tố Tinh: “…”

Hắn cũng thèm thân thể Sở Nhược Đình?

Song hắn lập tức nhận ra mình hiểu sai.

Cù Như tiếp lời, “Ta đã thử tìm hiểu, Sở Nhược Đình thường xuyên ức hϊếp Kiều Kiều. Đi nào, chúng ta cùng làm thịt ả!”

Cù Như là bán yêu, trong cơ thể hắn chảy dòng máu hoang dã và trung thành.

Kiều Kiều cứu hắn nên Cù Như coi nàng ta như báu vật, hắn sẽ dâng hiến mọi thứ Kiều Kiều thích. Ngược lại, khi biết Sở Nhược Đình từng quất Kiều Kiều thì hắn khao khát phanh thây xẻ thịt ả.

Mắt Tạ Tố Tinh lập lòe, “Bên ngoài động phủ của nàng có dán bùa cảm ứng.”

“Ha, Tuân Từ chỉ là tu sĩ Kim Đan thì sợ cái quái gì!” Cù Như sở hữu tu vi Nguyên Anh kỳ bẩm sinh, hắn không sợ trời không sợ đất và coi thường mọi người. Hắn xòe cánh để bay vô động phủ của Sở Nhược Đình, song hắn chợt cảm nhận được mối nguy cao độ đến từ phía sau. Cù Như nhanh nhẹn nghiêng người tránh né, ánh sáng đỏ tụ lại thành đòn tấn công nhắm thẳng tới vách núi. Vị trí Cù Như đứng ban nãy nổ tan tành.

Cù Như quay đầu lại, hắn phẫn nộ mắng, “Tạ Tố Tinh! Ngươi làm gì đó?”

Tạ Tố Tinh cũng chả biết mình đang làm gì.

Hắn biết mình nên ghét Sở Nhược Đình nhưng nếu Cù Như muốn gϊếŧ nàng…thì hắn không cho phép.

Cù Như luôn thấy Tạ Tố Tinh khó ưa vì hay quanh quẩn bên Kiều Kiều, đã vậy hồi nãy hắn còn suýt đánh lén thành công. Mặt Cù Như hiện vẻ tàn khốc, hắn há mồm phun ra mũi tên băng giá về phía Tạ Tố Tinh.

Tạ Tố Tinh không muốn quấy rầy Sở Nhược Đình, hắn dịch chuyển tức thời để mang Cù Như ra ngoài Thanh Kiếm Tông. Sau đấy hắn buông Cù Như và lao vào đánh nhau.

Oo———oOo———oΟ

Giới tu chân không coi trọng thời gian nhưng Thanh Kiếm Tông sẽ tổ chức tiệc linh quả vào ngày mười lăm tháng giêng hàng năm.

Vương Cẩn xuất quan trước một tháng rồi gửi thiệp cho các tông môn đứng đầu Ba Thục. Hôm nay ông ta nhận được bùa truyền âm từ đệ tử, bọn họ hỏi Bắc Lộc Du thị lẫn Đông Tô Lâm thị đều ghé qua Ba Thục nên có cần mời không.

Vương Cẩn nghe vậy liền cực kỳ cao hứng, ông ta lập tức hồi âm, “Bọn họ đang ở đâu? Bản tọa sẽ đích thân mời họ.”

Đó là hai thế gia cầm đầu Phù Quang Giới!

Nếu giữ mối quan hệ tốt rồi được bọn họ quan tâm thì Thanh Kiếm Tông việc gì phải chui nhủi tại nơi hoang vắng như Ba Thục?

Vương Cẩn gọi một đệ tử tình cờ đi ngang qua và ra lệnh, “Dương Minh! Mau chuẩn bị ngựa bay!”

Dương Minh ngẩn người, hắn quan sát trang phục của Vương Cẩn rồi hấp tấp cúi đầu vâng dạ.

Dương Minh vừa bước trên hành lang ngoằn ngoèo vừa nhìn khắp nơi, hắn phát hiện một nữ tu đồng môn đi ở phía đối diện. Hắn chợt nảy ra sáng kiến bèn lại gần nữ tu kia, “Chưởng môn sai ngươi chuẩn bị ngựa bay.”

Nữ tu hơi ngạc nhiên nhưng nếu chưởng môn đã ra lệnh thì nàng ấy cũng chẳng nghĩ nhiều, vì vậy nàng ấy gấp rút bắt tay vào làm.

Hình như Dương Minh không rành đường trong Thanh Kiếm Tông, hắn đi một hồi rồi lại vòng về chỗ cũ.

Đột nhiên, có người kêu hắn từ phía sau, “Dương Minh! Ngươi đứng lại cho ta!”

Dương Minh vừa ngoảnh đầu liền thấy nữ tu ban nãy giận dữ chạy thẳng tới chỗ hắn.

Nữ tu trừng mắt chất vấn, “Ngươi hay quá nhỉ? Rõ ràng chưởng môn sai ngươi chuẩn bị ngựa bay, thế mà ngươi làm biếng rồi quẳng việc cho ta! Ngươi mới nhập môn mấy ngày mà cũng dám giở trò khôn vặt với ta hả?”

Dương Minh thoáng suy tính, hắn chợt mỉm cười rồi ôm quyền nhận lỗi với nữ tu, “Sư tỷ đừng giận. Đệ có câu này chẳng biết có nên nói ra không.”

“Ngươi muốn thì cứ nói, có ai che miệng ngươi đâu.”

“Sư tỷ thật thú vị.” Dương Minh nở nụ cười, đôi mắt hoa đào trong veo cong thành hình trăng lưỡi liềm. Cái giọng khàn khàn của hắn rất quyến rũ, “Thật ra đệ muốn tiếp cận sư tỷ để có cơ hội hàn huyên vài câu.”

Ánh mắt hắn làm nữ tu không khỏi đỏ mặt.

Nàng ấy trách móc, “Ngươi học mấy lời đường mật này từ đâu?”

Nữ tu nhớ rõ Dương Minh vốn là đệ tử ngoại môn[1], vài ngày trước hắn được chọn vào nội môn. Song hắn đâu thích xã giao nên cứ ngậm chặt miệng hoài.

Dương Minh cười tươi rói khi nghiêm túc bảo, “Sư tỷ, oan cho đệ quá, đấy đều là những lời chân thành từ tận đáy lòng. Thanh Kiếm Tông có hàng trăm hàng ngàn đệ tử, nhưng đệ thấy chỉ mình sư tỷ khác với người thường.”

Nữ tu lâng lâng trước màn ca tụng của hắn, “Ta khác người thường điểm nào?”

“Xiêm y lẫn trâm cài đẹp hơn các sư tỷ khác, tay cũng đẹp quá chừng nè.”

Nữ tu khoái chí vì được một nam tu phong độ khen ngợi, nàng ấy vỗ vỗ tay áo thêu hoa tinh xảo, “Nói đúng lắm! Xiêm y của ta được dệt từ tơ băng tằm nên chống nước lẫn lửa, cả đao kiếm nữa…”

“Thật à? Tơ băng tằm là gì? Sư tỷ nói chi tiết hơn đi.”

Trong vòng một buổi chiều, Dương Minh thuận lợi làm quen với nữ tu.

Nữ tu tên Từ Viện, nàng ấy thấy Dương Minh giỏi ăn nói – dí dỏm hài hước – nên vô thức tán dóc rất nhiều chuyện với hắn.

Dương Minh nhìn đám mây màu tía nơi chân trời, hắn gạ hỏi, “Vậy là nhị sư tỷ của Thanh Kiếm Tông tên Sở Nhược Đình?”

“Ừm, phụ thân tỷ ấy là Sở Hoán, vị trưởng lão sáng lập Thanh Kiếm Tông. Thế nên dĩ nhiên tỷ ấy mang họ Sở!”

“Phụ thân tỷ ấy…có tiểu thϊếp không?”

Từ Viện bực bội lườm hắn, “Nói bậy bạ! Sở trưởng lão cương trực công chính, cả đời chỉ có một đạo lữ là mẫu thân của nhị sư tỷ – Ngọc trưởng lão Ngọc Kiều Dung.” Chẳng biết nghĩ đến điều gì mà nàng ấy thở dài, “Tiếc rằng Sở trưởng lão và Ngọc trưởng lão mất sớm nên nhị sư tỷ mới trở thành con người như hiện tại.”

Dương Minh nhướn mày, “Ồ? Sư tỷ nói thế là sao?”

“Nhị sư tỷ ỷ có phụ mẫu làm trưởng lão tông môn nên tính tình điêu ngoa, kiêu ngạo, càn rỡ!” Nói xong, Từ Viện gãi đầu rồi cau mày bảo, “Nhưng gần đây tỷ ấy hơi lạ, sau chuyến đi tới núi Huyền Hoa thì tính khí đỡ hẳn. Hồi trước tỷ ấy lười tu luyện, thế mà dạo này ru rú trong động phủ miết và không chịu gặp ai hết.”

“Tính cách tỷ ấy đột ngột thay đổi khác thường?”

“Ừa, nếu tình cờ gặp đồng môn thì tỷ ấy cư xử hòa nhã…lẫn lạnh nhạt hơn nhiều.”

Dương Minh mím môi như đang suy tư.

Giờ Từ Viện mới thấy hắn dắt cây sáo ngọc đen ở đằng sau đai lưng, nàng ấy thuận miệng hỏi, “Í? Dương Minh, ngươi biết thổi sáo hả?”

“Đệ biết thổi mấy bài.”

“Thổi một bài cho ta nghe coi.”

“Lần sau có thời gian thì đệ sẽ thổi cho sư tỷ.” Dương Minh rút cây sáo ngọc đen ra rồi nhẹ nhàng tung hứng, hắn mỉm cười, “Đệ có việc cần làm nên xin lỗi, đệ không thể trò chuyện tiếp với sư tỷ.”Chú thích

[1] Là thành viên chính thức của môn phái nhưng không thuộc cấp cao.