Du Nguyệt Minh thích gọn gàng sạch sẽ, cho dù phải ở trong sơn động chịu dày vò mấy ngày, búi tóc hắn vẫn không hề lộ xộn, bảo ngọc kim quan đoan chính cài trên đỉnh đầu.
Đôi tay hắn dùng sức xoa nắn nơi mềm mại của Sở Nhược Đình. Kia da thịt nhẵn nhụi như ngọc, tản ra hương khí mê người, Du Nguyệt Minh như bị ma xui quỷ khiến mà vươn đầu lưỡi, tham lam liếʍ láp cần cổ nàng, dọc theo xương quai xanh di chuyển tới núʍ ѵú, tinh tế nuốt cắn, nhấm nháp.
Dưới tác dụng của thôi tình hương, Du Nguyệt Minh như lâm vào một mảnh phù hoa lãng nhuỵ. Thói ở sạch gì đó đều bị vứt vào một xó trên chín tầng mây luôn rồi, trong đầu chỉ muốn ôm lấy cơ thể mềm mại của nữ tử, muốn ngừng mà không được.
Sở Nhược Đình so với Du Nguyệt Minh thì vẫn giữ được chút lý trí.
Nàng cắn cánh môi, hơi ngửa đầu, đôi tay ôm lấy cổ hắn, mặc hắn tùy ý vùi vào ngực mình. Trong lòng lại vô cùng bình tĩnh cân nhắc xem làm sao để gϊếŧ chết U Nhiêm khiến nó trở tay không kịp......
"A."
Huyệt khẩu đột nhiên bị gậy th*t cứng rắn nóng bỏng như lửa chống vào, Sở Nhược Đình không nhịn được khẽ rên một tiếng.
Du Nguyệt Minh đẩy dương v*t đang căng cứng đến phát đau cọ xát qua lại trước hoa huy*t, hắn dường như không thể tìm ra cửa tiến vào, một tầng mồ hôi mỏng rịn ra giữa hai đầu lông mày anh tuấn.
Thấy thế, Sở Nhược Đình hơi tách hai chân ra, để hoa huy*t mở rộng một chút, chủ động nâng mông lên nuốt lấy qυყ đầυ tím đỏ vào.
Toàn thân Du Nguyệt Minh run rẩy.
Thật chặt, thật mềm, cũng thật ấm áp! Tay hắn ôm chặt bả vai mảnh khảnh của Sở Nhược Đình, trúc trắc hôn lên má lên môi nàng, hạ thân không thầy dạy cũng hiểu không ngừng tiến vào kí©ɧ ŧɧí©ɧ khe nhỏ chật hẹp.
Hắn có thể cảm nhận được tầng tầng lớp lớp thịt mềm trong hoa tâm ấm áp, từng mảnh từng mảnh mềm mại quấn chặt lấy hắn. Cảm giác này cực kỳ xa lạ, thoải mái hơn dùng tay như trước kia không biết bao nhiêu lần, Du Nguyệt Minh hơi ngẩng cổ thở dốc, hai tay ôm nắm bờ mông tròn trịa đầy đặn của Sở Nhược Đình khiến nàng cũng phải dán chặt vào mình, như vậy có thể giúp đâm vào sâu hơn nữa.
Sở Nhược Đình hơi nhíu mày, trong miệng bắt đầu tràn ra âm thanh rêи ɾỉ.
Ấn tượng đầu tiên của Du Nguyệt Minh về Sở Nhược Đình chính là giọng nói nhẹ nhàng êm tai của nàng. Giờ khắc này, âm thanh tinh tế ấy lại ở dưới thân hắn khẽ rêи ɾỉ.
Hắn từng chút một cố ý đâm đến điểm sâu nhất trong hoa tâm.
Cơ thể Sở Nhược Đình như chiếc lá rụng, run rẩy trong làn gió.
...... Sâu quá.
Tử ©υиɠ bị hắn mạnh mẽ đâm vào.
"Nhẹ, nhẹ chút." Sở Nhược Đình hít sâu, hai tay ôm lấy cổ nam nhân, yếu ớt như dây tơ hồng.
Du Nguyệt Minh cũng muốn ôn nhu đấy, nhưng vừa nếm được tư vị lại còn bị thôi tình hương mê hoặc, nên động tác đưa đẩy càng lúc càng nhanh, càng lúc càng bạo. dương v*t đỏ tím căng chặt cánh hoa phấn nộn, theo mỗi động tác đưa đẩy của hắn phần thịt non mềm màu hồng cũng bị lộ ra, d*m thủy chảy ra, nơi giao hợp bị đâm đến nổi bọt trắng. Sở Nhược Đình được hắn làm đến cao trào, uyển chuyển rêи ɾỉ, thân thể vốn trắng tuyết dần đỏ bừng như tôm luộc, sống lưng cong lên, nơi tư mật co rút không thôi. Du Nguyệt Minh gầm nhẹ, tàn nhẫn cắm thêm vài cái, nhanh chóng rót toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi vào âm đ*o.
Hắn đè trên người Sở Nhược Đình thở dốc.
Tay phải Sở Nhược Đình nâng cằm hắn lên, quan sát sắc mặt hắn, có vẻ thoái mải hơn vừa rồi khá nhiều.
Đầu ngón tay nàng hơi lạnh, khiến Du Nguyệt Minh đang miệng lưỡi khô nóng cảm thấy thoải mái cực kỳ. Hắn hé miệng, ngậm lấy đầu ngón tay nàng, hàm răng khẽ cắn, nhẹ nhàng liếʍ láp.
Sở Nhược Đình cảm thấy ngưa ngứa, muốn rụt tay về, Du Nguyệt Minh lại giữ chặt cánh tay nàng lêи đỉиɦ đầu, đè lại, cúi đầu xuống trước ngực, cổ, hôn nàng hôn mυ'ŧ, lưu lại những ấn ký đỏ hồng.
Sở Nhược Đình thấy hắn dường như lại bắt đầu mất đi lý trí, bị tìиɧ ɖu͙© thao túng, vội vàng thấp giọng gọi hắn: "Du thiếu chủ! Du thiếu chủ!"
"Gọi Nguyệt Minh."
Du Nguyệt Minh có lẽ cũng chẳng hiểu nổi bản thân đang làm gì nữa, vừa mới bắn ra xong mà dương v*t lại lập tức cứng lên lần nữa.
Sở Nhược Đình bình tĩnh, nhìn chằm chằm đôi mắt thâm thúy của hắn, nói từng câu một: "Nguyệt Minh, ngài nghe theo lời chỉ dẫn của ta, sau đây ta sẽ chỉ ngài một một đoạn khẩu quyết, ngài nhất định không được nhớ lầm."
Du Nguyệt Minh bị thần sắc nôn nóng của nàng đả động bắt được một tia thanh tỉnh, nhẫn nhịn "Ừm" một tiếng.
"Thiên chi sử đạo sanh nhân dã, thả thụ nhất pháp thân......"
Du Nguyệt Minh híp lại mắt, qυყ đầυ áp lên hoa huy*t ẩm ướt của nàng, dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa bắn ra để bôi trơn, từng tấc từng tấc dương v*t cứng rắn, nóng bỏng chen vào.
Âm thanh Sở Nhược Đình trở nên run rẩy: "...... Thất tung hoành âm dương, bán âm bán dương...... A......" Móng tay nàng bấu chặt vào đầu vai rộng lớn của hắn, "...... Thượng giả tượng dương, hạ giả pháp âm, tả pháp dương, hữu pháp âm."
Du Nguyệt Minh ban đầu còn nghiêm chỉnh nhớ kỹ, nhưng khi nhìn đến cánh môi đỏ thẫm đang khép khép mở mở của nữ tử, cảm thấy nó thật ồn ào quá nên lập tức cúi đầu phủ lên môi đỏ.
Môi nữ tử môi cùng hơi thở của nàng đều mang theo mùi hương thanh thoát, dịu dàng.
Du Nguyệt Minh hé miệng, mạnh mẽ hôn môi, mυ'ŧ cắn cánh môi mềm mại, muốn chiếm đoạt toàn bộ dịch ngọt lành từ miệng nàng. Hô hấp nặng nề giao triền cùng âm thanh nức nở của nữ tử không thể tách rời.
Sở Nhược Đình sâu sắc cảm nhận được thế nào là mệt tâm.
Nàng một bên nâng mông lên nỗ lực đáp ứng động tác đưa đẩy của Du Nguyệt Minh, một bên còn phải chịu đựng ý loạn tình mê dạy hắn đọc khẩu quyết.
Hai ngày trôi qua, hai người hoan ái không ngừng nghỉ.
Trong lúc đó, U Nhiêm trộm tới rình xem hai lần, thấy hai người vẫn không có ý định ngừng lại, đáy lòng đang vô cùng phấn khích.
Từ góc nhìn của nó có thể thấy, hai người trần trụi, nữ tử xinh đẹp ngọt ngào đang ngồi trên người nam nhân, bị nam nhân giam trong ngực không ngừng thọc vào rút ra, nam nhân chôn mặt giữa ngực nữ tử, còn nữ tử thì ôm chặt đầu nam nhân, quyến rũ kêu rên.
"Nguyệt Minh, đừng đâm vào nữa."
"Tại sao?"
"...... Khó chịu quá, bên trong ta bị lấp đầy rồi."
Du Nguyệt Minh cúi đầu, nhìn về nơi hai người đang kết hợp chặt chẽ.
Tiểu huyệt vốn hồng hào non mịn giờ đây đã bị cắm đến hơi sưng đỏ, hoa môi mở ra, hỗn hợp d*m thủy và tϊиɧ ɖϊ©h͙ giàn giụa chảy ra, lầy lội một mảnh. Du Nguyệt Minh lại chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, càng dùng sức đâm vào, ôm chặt Sở Nhược Đình nhẹ giọng dỗ dành, an ủi: "Một lát nữa sẽ không còn khó chịu."
Âm thanh nam nữ rêи ɾỉ, thì thầm với nhau quanh quẩn trong huyệt động.
Nếu tiếp tục giao cấu như vậy, bọn họ nhất định có thể thuận lợi thụ tinh rồi...... U Nhiêm lắc lắc cái đuôi, vừa lòng rời đi.
Khi nó vừa rời đi, tìиɧ ɖu͙© trong mắt Sở Nhược Đình rút đi khôi phục dáng vẻ bình tĩnh. Nàng ôm đầu Du Nguyệt Minh, tưởng như đang nhẹ giọng rêи ɾỉ, nhưng thực tế lại đang nói nhỏ bên tai hắn: "Nó đã đi rồi."
Này hai ngày, dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của Sở Nhược Đình, Du Nguyệt Minh cuối cùng cũng đã thuộc khẩu quyết. Hai người đã giao hợp mấy ngày liền, linh khí bị mất đi đang dần dần khôi phục, mà Du Nguyệt Minh cũng có cảm giác dường như mình sắp đột phá tu vi Kim Đan đại viên mãn.
Du Nguyệt Minh ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, giúp Sở Nhược Đình chỉnh lại mái tóc hỗ độn sau lưng, thong thả, trầm ổn đưa đẩy, "...... Mệt sao?"
Gò má Sở Nhược Đình hơi nóng lên, đáp: "Còn tốt." Nàng hơi chần chờ, lại nói, "Du thiếu chủ, phiền ngài nhẫn nại thêm một ngày, ngày mai này U Nhiêm chắc chắn phải chết trong tay chúng ta."
Du Nguyệt Minh chỉ ậm ừ cho qua, rũ mi mắt, nhìn chằm chằm bầu ngực tuyết trắng của nàng giờ đây loang lổ đầy dấu vết ân ái.
Nhẫn nại gì chứ?
Ngược lại, hắn hy vọng ngày mai hãy đến chậm một chút......
____
Tới ngày thứ ba, U Nhiêm từ cửa động uốn lượn bò vào.
Đúng như nó nghĩ, hai người đã mất hết lý trí, hoàn toàn bị tìиɧ ɖu͙© nuốt trọn.
Sở Nhược Đình nằm ngửa trên mặt đất, hai mắt mê ly, tự xoa nắn bộ ngực mềm mại. Nàng khẽ tách hai chân ra, để lộ âʍ ɦộ nhẵn mịn, âʍ ɦộ bị Du Nguyệt Minh đâm chọc quá lâu khiến môi âʍ ɦộ sưng đỏ, mà hoa hạch cũng bởi vì sung huyết nên chuyển sang màu hồng hơi sẫm.
Khuôn mặt tuấn tú của Du Nguyệt Minh chôn giữa hai chân nàng, sống mũi cao thẳng áp lên âʍ ɦộ, há to miệng tham lam mà hút liếʍ, âm thanh nước chảy tí tách truyền đến. Du Nguyệt Minh nhẹ nhàng cắn châu hạch của nàng, đầu lưỡi linh hoạt khảy qua lại, kí©ɧ ŧɧí©ɧ ập đến khiến toàn thân Sở Nhược Đình tê dại, huyệt khẩu co rút, âm thủy bắn tứ tung lên mặt Du Nguyệt Minh.
Lúc này, hai người mới giả vờ phát hiện ra U Nhiêm.
Sở Nhược Đình lập tức cuộn tròn sang một bên, hấp dẫn tầm mắt U Nhiêm, khϊếp nhược hỏi: "...... Ngươi nhìn lén ta thụ tinh sao?"
Nhân tu sinh hạ trứng xà là một chuyện rất khó khăn, nếu không U Nhiêm cũng không phải gϊếŧ nhiều người như vậy.
U Nhiêm vặn vẹo thân mình, ngửi khí vị từ Sở Nhược Đình, thế nhưng lại cảm thấy hương vị không đúng lắm.
Như là đã thụ tinh thành công, lại như chưa có gì.
Sở Nhược Đình ngoắc tay, "Ngươi lại gần đây một chút, cẩn thận xem lại xem."
U Nhiêm trườn lướt qua một khối đá trên mặt đất, quả nhiên tiến lại đây.
Đúng vào lúc này, đồng tử Sở Nhược Đình bỗng nhiên co rụt lại, lập tức nói: "Động thủ!"
U Nhiêm chợt thấy không ổn, kình phong từ phía sau đột nhiên đánh tới, nó cuống quít dùng cái đuôi cuốn lên hòn đá đánh trả.
Du Nguyệt Minh ném quạt xếp trong tay đi, linh lực dao động, hòn đá "Ầm!" một cái liền chia năm xẻ bảy.
"-- các ngươi đã khôi phục linh lực?"
U Nhiêm khϊếp sợ vạn phần.
Sở Nhược Đình lười cùng nó dong dài, đồng thời ra tay cùng Du Nguyệt Minh. U Nhiêm tu vi mới Kim Đan hậu kỳ, đối mặt Kim Đan đại viên mãn là Du Nguyệt Minh, nó bị đánh đến trở tay không kịp. Nó bị vết thương nhỏ này chọc giận, ngửa đầu xì một tiếng, đôi mắt lục xà biến thành đỏ đậm, đuôi rắn bỗng nhiên quét tới. Du Nguyệt Minh bế Sở Nhược Đình lên, phi thân đến góc bên cạnh, nơi vừa đứng đã bị nó đập thành một cái hố to.
Tu sĩ đấu pháp khiến đất đá, tro bụi rào rào rơi xuống bịt kín miệng động.
Sở Nhược Đình vung roi khống chế U Nhiêm đang bị thương, Du Nguyệt Minh căn chuẩn xác một góc độ xảo quyệt, bước lên hai bước, rút quạt xếp ra, nhắm chính xác vị trí bảy tấc của U Nhiêm mạnh mẽ đâm tới.
U Nhiêm kêu lên thảm thiết, con quái vật khổng lồ ầm ầm ngã xuống đất, không còn hơi thở.