Dục Tiên Đồ

Chương 8: Chưởng môn (Hơi H)

Sở Nhược Đình và Tuân Từ nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự khϊếp sợ từ mắt đối phương.

Cũng may đã nhanh tay dùng phù ẩn thân, Vương Cẩn đang nổi giận lôi đình đằng kia không hề phát giác được có hai người đang trốn trong góc động.

Nhưng Kiều Kiều và Lý Phong lại bị dọa sợ tới mức tè ra quần, nhảy khỏi giường đá, ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, thanh âm run rẩy: "Sư...... Sư phụ."

Vương Cẩn không còn tâm trí để giả bộ là một bậc trưởng bối phong độ như thường ngày, nhanh chân bước tới, ôm lấy Kiều Kiều đang trần trụi vào trong ngực, thuận tiện nhấc chân hung hăng đá vào ngực Lý Phong. Uy áp của Nguyên Anh tu sĩ thật không thể khinh thường, Lý Phong bị đánh bay thẳng lên vách động, miệng nôn ra máu tươi.

Sở Nhược Đình căng thẳng siết chặt ngón trỏ Tuân Từ.

Tuân Từ dỗ dành ôm nàng vào lòng, một bên gian nan chịu đựng uy áp từ Vương Cẩn, một bên cẩn trọng bảo hộ nàng.

Hai mắt Vương Cẩn đỏ bừng, rống lên với Kiều Kiều: "Ta không phải đã bảo nàng đừng lui tới cùng hắn rồi sao?"

Kiều Kiều nghẹn ngào: "Sư phụ, con cũng không muốn, là...... Là tam sư huynh, hắn bức bách con. Hắn...... Hắn nói nếu ta không quan hệ cùng hắn, hắn sẽ đem chuyện này kể cho toàn thiên hạ." Nói xong, Kiều Kiều lại gào khóc nức nở, "Sư phụ! Con không muốn chuyện này bị truyền ra ngoài, nếu không con không còn mặt mũi nào để sống nữa!"

"Nàng có yêu hắn không?" Vương Cẩn nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Kiều Kiều biết giấu không được, có người chống lưng, nàng ta cũng không tiếp tục giả đò nữa mà nói thẳng: "Con không hề yêu hắn! Con thấy ghê tởm khi phải nhìn thấy hắn!" Nói xong, nàng phủ phục trên mặt đất, nâng cặρ √υ' nho nhỏ cọ xát lên giày Vương Cẩn, nhỏ giọng nỉ non, "Sư phụ, con không có yêu hắn, người con yêu trước nay vẫn luôn là người."

Lý Phong lúc này mới phát hiện bầu không khí có điểm không thích hợp.

Vừa rồi, hắn còn tưởng rằng sư phụ để giáo huấn bọn họ, không cho bọn họ qua lại, tằng tịu với nhau. Nhưng nhìn dáng vẻ, xem ra mọi chuyện không phải như hắn nghĩ.

Lần đầu tiên hắn làm cùng Kiều Kiều còn tưởng rằng Kiều Kiều là xử nữ, không ngờ tiểu huyệt của nàng ta đã sớm bị người khác đâm thọc một ngàn tám trăm lần rồi. Hắn hỏi ai là người đã phá thân nàng, Kiều Kiều chỉ nức nở chứ không chịu trả lời. Lý Phong ghen ghét, càng thêm không biết nặng nhẹ mà vừa làm vừa mắng nàng dâʍ đãиɠ.

Giờ khắc này, nhìn Kiều Kiều thuần thục dùng bầu vυ' lấy lòng Vương Cẩn, Lý Phong ngay lập tức hiểu rõ hết thảy.

Vương Cẩn nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt lạnh băng, giống như rắn độc đang ngủ đông nơi u ám, tối tăm.

Lý Phong run run rẩy rẩy lui về phía sau vài bước, quỳ xuống đất xin tha: "Sư phụ! Đệ tử biết sai rồi! Đệ tử không nên chạm vào nữ nhân của người!"

Vương Cẩn cười lạnh: "Lúc trước ngươi giúp Kiều Kiều giải độc, vi sư đã cảnh cáo ngươi như thế nào, ngươi còn nhớ rõ không?"

Lý Phong lắp bắp trả lời: "Nhớ, nhớ rõ."

"Lặp lại một lần."

"...... Quên hết những chuyện đã xảy ra đi, nhất định không được nhắc tới, cũng không được...... Không được mượn chuyện này đi quấy rầy sư muội." Lý Phong vừa nói xong từ cuối cùng, sợ hãi mà nuốt nước miếng.

Vương Cẩn nhẹ nhàng vuốt râu, từ trên cao nhìn xuống Lý Phong: "Phong nhi, ngươi tuy rằng nhập môn muộn, nhưng vi sư vẫn luôn coi trọng ngươi. Ngươi linh hoạt thông minh, không giống đại sư huynh lãnh đạm cổ hủ kia của người, nhưng mà...... Ngươi tại sao lại cứ cố tình gây phiền toái cho Kiều Kiều như vậy?"

Lý Phong vội vàng dập đầu: "Sư phụ! Sư phụ tha cho con lần này! Về sau con không dám nữa! Về sau con sẽ không để ý tới sư muội dù chỉ một cái liếc mắt, nếu không con sẽ tự đào hai mắt ra!"

Vương Cẩn thở dài, dò hỏi ý kiến Kiều Kiều.

Kiều Kiều chần chờ một lát, trên mặt vẫn còn mang thần sắc ngây thơ vô hại, chu miệng nói: "Kiều nhi cũng muốn tha thứ cho tam sư huynh, nhưng tam sư huynh lại biết chuyện của ta và sư phụ......" Nàng giơ tay lau nước mắt, tròng mắt chuyển động, "Kiều nhi dù sống chết hay mất hết thanh danh cũng không quan trọng, nhưng sư phụ, người nhất định không thể bị kéo vào vũng bùn này. Người là tiền bối Nguyên Anh được hàng vạn người kính ngưỡng, là chưởng môn cương trực công chính của Thanh Kiếm Tông!"

"Đúng vậy."

Vương Cẩn gật đầu công nhận.

Lý Phong luống cuống, hắn hoảng sợ nói: "Sư phụ! Con tuyệt đối sẽ không nói chuyện này với bất cứ ai!"

"Phong nhi." Vương Cẩn nâng cây phất trần lên, trong mắt là một mảnh lạnh lẽo đến thấu xương, giống như một kiếm gϊếŧ chết Sở Nhược Đình ở đời trước, mạnh mẽ vụt tới, "Trên đời này, chỉ có người chết mới có thể mãi mãi im miệng."

Phất trần mang theo kình phong lật đổ giường đá, "Ầm" một tiếng nện xuống, Lý Phong không kịp trốn bị đánh trúng.

Đầu nứt toạc, miệng mũi trào huyết, nhưng người vẫn hấp hối chưa chết.

Tròng mắt lồi ra của Lý Phong ngơ ngác nhìn thẳng về phía Kiều Kiều và Vương Cẩn, cùng với sự oán hận vô cùng vô tận, lẩm bẩm chửi mắng: "Gian phu da^ʍ phụ......"

Vương Cẩn nhíu mày, giơ tay, cách khoảng không rút cái lưỡi ương ngạnh của Lý Phong ra.

Chứng kiến một màn đẫm máu như thế, Sở Nhược Đình cảm thấy rất buồn nôn, Tuân Từ lập tức che kín đôi mắt nàng, lặng lẽ hôn môi trấn an.

Kiều Kiều trần trụi quỳ trên mặt đất bị dọa đến ngây người.

Cả cơ thể run bần bật.

Vương Cẩn trừng mắt liếc nàng ta một cái, dùng kim đao vén đạo bào lên, để lộ ra dương v*t mềm oặt thon dái, "Sư phụ hôm nay rất không vui, nếu nàng hầu hạ tốt thì sẽ được bớt một đòn roi!"

Kiều Kiều rũ mắt, ngập ngừng nói: "Sư phụ, hôm nay có thể chỉ làm một lần không? Trời đã khuya...... Nhỡ đâu Tạ Tố Tinh không tìm thấy con, hắn sẽ lo lắng."

"Ở trước mặt vi sư lại dám nói về nam nhân khác, Kiều nhi, nàng đang thấy ngứa đòn nhỉ!"

"Sư phụ! Đồ nhi sai rồi! Đồ nhi sai rồi......" Kiều Kiều nhận sai, vội vàng mở miệng ngậm lấy dương v*t Vương Cẩn, liếʍ mυ'ŧ cực kỳ thuần thục.

Vương Cẩn bị mυ'ŧ đến cương cứng, hắn tách chân Kiều Kiều ra, không cần màn dạo đầu mà lập tức tiến vào. Gã cắm khoảng 50 lần, tinh hoàn run run rồi bắn ra. Gã ta bực bội mặc lại xiêm y, khom lưng tách mở âʍ ɦộ Kiều Kiều, cau mày nói: "Trở về nhớ bôi chút bí dược của Vạn Hoa Tông, nhìn tiểu huyệt của nàng này, bị Lý Phong kia chơi đến sưng, rộng ra rồi!"

Kiều Kiều dù ủy khuất cũng nói không thành lời, nước mắt rơi lã chã.

Dù sao vẫn là nữ chủ tiểu thuyết, có được mỹ mạo tuyệt đỉnh động lòng người, nàng ta vừa rơi lệ, Vương Cẩn ngay lập tức quên hết những chuyện vừa xảy ra, quay ra an ủi âu yếm nàng.

Sở Nhược Đình nhớ rõ trong nguyên tác, Kiều Kiều là chân ái của Vương Cẩn, sau này sẽ vì nàng ta mà cạo bỏ bộ râu dài yêu quý của mình, từ bỏ thân phận chưởng môn Thanh Kiếm Tông để được ở bên nàng. Nhưng theo trong sách, nam chủ không chỉ có Vương Cẩn, mà còn có đại sư huynh Tuân Từ, chó điên Tạ Tố Tinh, đệ nhất mỹ nam Phù Quang giới Nam Cung Hiên, bán yêu Cù Như, một trong ba đại lão quái Độ Kiếp Lâm Thành Tử cũng phải thần phục dưới váy Kiều Kiều, thậm chí rất nhiều nam phụ này kia cũng yêu Kiều Kiều đến phát cuồng.

Sở Nhược Đình thật sự không hiểu nổi.

Vì sao Kiều Kiều có thể đồng thời ở bên nhiều nam nhân như vậy mà vẫn có được hạnh phúc mỹ mãn. Trong khi đó, nàng bị hủy dung, cả đời phải cõng theo cái danh da^ʍ phụ để rồi phải nhận kết cục chết thảm dưới kiếm.

Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm đôi cẩu nam nữ kia.

Vương Cẩn nghỉ ngơi một chút sau đó lại đè Kiều Kiều dưới thân tiếp tục làm, trong sơn động vang vọng da^ʍ thanh lãng ngữ, mà thi thể Lý Phong vẫn còn ở bên cạnh.

Sở Nhược Đình ghé mắt nhìn Tuân Từ phía sau, sắc mặt hắn đã trắng bệch.

Tuân Từ cũng giống Sở Nhược Đình, trước đây đều coi Vương Cẩn như cha ruột. Không nghĩ tới, người cha ruột ấy thế nhưng nhẫn tâm hạ thủ gϊếŧ đệ tử môn hạ, đè thiếu nữ hắn từng thầm yêu dưới thân làm điều dâʍ ɭσạи nhất trên đời......

Sở Nhược Đình biết hắn là cổ hủ nên cũng không tiếp tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn.

Tuân Từ cúi đầu im lặng không nói.

Qua một canh giờ, Kiều Kiều cầu xin vì sắc trời đã tối, Vương Cẩn có lẽ trạng thái cũng không còn tốt nên buông tha nàng. Hai người mặc lại y phục chỉnh tề, dùng hỏa quyết tiêu hủy thi thể Lý Phong, cầm tay nhau rời đi.

Một lúc lâu sau, Tuân Từ mới nâng mi mắt, hỏi Sở Nhược Đình: "Những việc này, muội...... Có phải muội đã biết từ trước rồi?"

Nếu không thì tại sao nàng lại chạy tới đây mai phục trước?

Sở Nhược Đình không trực tiếp thừa nhận, chỉ lập lờ nói: "Ta chỉ nhìn ra Lý Phong và Kiều Kiều bất thường, không nghĩ tới chưởng môn cũng tham dự vào chuyện này."

Ai có thể tưởng tượng được chứ?

Tuân Từ không biết đang suy nghĩ cái gì, một hồi lâu mới chần chờ nói: "Nhược Đình, chúng ta không thể để những người khác biết được chuyện này. Nếu không, thanh danh của sư phụ sẽ bị hủy hoại, Thanh Kiếm Tông cũng sẽ chịu ảnh hưởng!"

Sở Nhược Đình ngoáy ngoáy lỗ tai, giận đến bật cười: "Tuân Từ! Huynh dựa vào cái gì mà tự mình quyết định?" Nhìn lưu ảnh thạch trong tay, thanh âm nàng trở nên lạnh lẽo, "Ta hảo tâm nhắc nhở huynh một câu, thừa dịp yên hội Linh Quả còn chưa diễn ra, huynh nên rời khỏi tông môn đi."

Tuân Từ sửng sốt, "Muội muốn làm gì ở yến hội Linh Quả?"

"Chuyện này không khiến huynh nhọc lòng."

Sở Nhược Đình mặc lại xiêm y vừa bị Tuân Từ kéo ra, xoay người định rời đi, đột nhiên nghiêng mặt quay lại, "Đương nhiên, bây giờ huynh cũng có thể chạy đi mật báo."

Tuân Từ nắm chặt Thái Cực kiếm, nội tâm dày vò không thôi.

Hắn biết ơn công dưỡng dục của Vương Cẩn, nhưng cũng không thể đặt Sở Nhược Đình vào tình thế nguy hiểm, nhất thời hắn thấy hoảng hốt.

Sở Nhược Đình nhìn hắn vẫn là dáng vẻ giống kiếp trước, đáy lòng không phân biệt được bản thân đang thất vọng hay có cảm xúc gì khác. Tuân Từ thật sự là một người xuất sắc, phẩm hạnh cũng vô cùng tốt, nhưng mỗi lần gặp chuyện hắn đều do dự, không quyết đoán khiến người ta tức giận không thôi.