Tuân Từ ném bội kiếm xuống, ôm chặt nữ tử kiều mỹ vào lòng.
Tay trái đỡ lấy ót Sở Nhược Đình, năm ngón tay luồn qua mái tóc dài nhu thuận, cúi đầu hôn xuống môi nhỏ. Sở Nhược Đình nghiêng đầu muốn trốn tránh, nhưng Tuân Từ lại áp lên má nàng, chuẩn xác tìm được vị trí đôi môi anh đào, hung hăng hôn lên.
Tuân Từ nhắm hai mắt, bỏ mặc tất cả mà mυ'ŧ hai mảnh mềm mại ấy. Từ trước tới nay hắn chưa hề nghĩ tới, đôi môi của nhị sư muội lại có thể mềm và ngọt ngào đến vậy.
Sở Nhược Đình mím chặt cánh môi, ánh mắt bị nhiễm tình ý khó được có một khắc thanh tỉnh.
Nàng nhìn chăm chú khuôn mặt gần trong gang tấc của nam tử, trong lòng trào lên loại cảm xúc khó gọi thành tên, không thể phân biệt được là hận hay là trách.
Đời trước nàng bị chưởng môn dùng một kiếm đâm qua, đại sư huynh đã chứng kiến hết thảy liệu từng có một chút gì gọi là đau lòng không?
Hắn hình như vẫn đứng ở nơi đó, chỉ thờ ơ chăng?
"Nhược Đình, mở miệng ra nào..."
Tuân Từ phát hiện không thể cạy mở được khớp hàm của nàng, liền dùng sức cắn xuống cánh môi.
Sở Nhược Đình thuận thế hơi mở miệng, hơi thở nam tính bá đạo xông tới. Đầu lưỡi của hắn khuấy đảo trong khoang miệng nàng, không ngừng đuổi theo lưỡi của nàng. Sở Nhược Đình căn bản không có biện pháp cự tuyệt, nàng bị hôn đến ý loạn tình mê, không thể ngậm miệng, nước bọt từ khóe miệng chậm rãi chảy xuống cần cổ tuyết trắng.
Tuân Từ đã hoàn toàn động tình.
Tuy rằng chưa từng trải qua chuyện mây mưa nam nữ, nhưng đối với chuyện này nam nhân trời sinh không thầy dạy cũng hiểu. Tay phải hắn linh hoạt kéo váy áo Sở Nhược Đình xuống, đưa tay vuốt ve hai mảnh mềm mại trsớc ngực nàng.
.....Lớn quá.
Thậm chí một bàn tay không thể ôm hết được.
Tại sao trước kia hắn chưa từng phát hiện, ngực của nhị sư muội ngực vừa đầy đặn lại mềm mại đến thế.
Hai tay đưa lên xoa nắn bộ ngực đầy đặn kiêu kì thành đủ loại hình dạng, Tuân Từ rốt cuộc cũng chịu buông miệng nhỏ của Sở Nhược Đình đang bị hôn đến hít thở không thông ra. Sở Nhược Đình cho rằng đã có thể thở phào nhẹ nhõm, lại không ngờ hắn bỗng nhiên cúi đầu, ngậm lấy hai viên anh đào trước ngực nàng, dùng hàm răng cắn nhẹ, đầu lưỡi hết liếʍ lại hút.
"Đại sư huynh!"
Thanh âm của Sở Nhược Đình dần thay đổi.
"Hửm, sư muội.... Thoải mái không?" Tuân Từ lúc này cũng không cần cái hình tượng quân tử thường ngày nữa, giờ này khắc này, hắn chỉ nhớ tới chuyện giải độc cho nàng, chỉ nhớ tới việc giúp nàng cảm thấy vui sướиɠ.
Nghĩ đến đây, tay phải hắn nương theo vòng eo Sở Nhược Đình chậm rãi trượt xuống, cuối cùng dừng ở bí địa đầy đặn bóng loáng kia. Ngón tay cái hàng năm cầm kiếm bây giờ đang nhẹ nhàng xoa ấn hoa hạch hồng nhạt, Sở Nhược Đình "A" một tiếng, không nhịn được mà run rẩy, giữa hai chân chảy ra từng đợt nhớp nháp.
Nàng dường như sắp khóc, cả người vô lực ghé vào đầu vai vững chãi của nam nhân nghẹn ngào nói: "Đại sư huynh, đừng chạm vào nơi đó!"
"Không có cách nào khác, giải độc cần phải chạm vào nơi này." Tuân Từ âm sắc khàn khàn, mang theo ý vị gian xảo, an ủi nàng: "Đừng sợ, sư huynh sẽ nhẹ một chút."
Nói xong, hắn đưa ngón trỏ tới khe rãnh mẫn cảm của Sở Nhược Đình cọ xát qua lại, Sở Nhược Đình run rẩy như lá bay trước gió. Ngón tay đang cọ xát của hắn càng lúc càng nhanh, Sở Nhược Đình cũng cảm thấy như rơi vào mây mù, cuối cùng đầu óc trống rỗng, kinh hô một tiếng, phía dưới trào ra một dòng nước ấm áp. Sở Nhược Đình mềm oặt trên mặt đất, nước từ âʍ ɦộ tí tách chảy xuống tay Tuân Từ, Sở Nhược Đình xấu hổ che mặt lại.
Tuân Từ giơ tay, nếm thử chất lỏng trên mu bàn tay, có chút mặn, nhưng lại có thể gây nghiện khiến người ta khó mà lí giải.
Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng hồng của Sở Nhược Đình, đè nàng xuống mặt cỏ xanh mơn mởn, ôn nhu hỏi: "Nhược Đình, có thấy thoải mái hơn không?"
Sở Nhược Đình thẹn thùng gật đầu.
Không làm như vậy thì không còn cách nào giải độc, Sở Nhược Đình khinh thường kẻ đã biết rõ còn cố hỏi, nhưng vẫn ngây thơ mở to hai mắt sáng ngời nhìn Tuân Từ chăm chú, trong mắt tràn ngập ỷ lại cùng tín nhiệm, "Đại sư huynh, ta đã được giải độc rồi sao?"
Khuôn mặt thiên chân ấy làm vật dưới háng Tuân Từ bỗng nhiên căng trướng. Hắn vén quần áo màu thanh trúc lên, cởi chiếc quần dài xuống một nửa, để dương v*t thô dài lộ ra ngoài.
Sở Nhược Đình sợ tới mức co rúm lại.
Đời trước nàng bị Lý Phong cường ngạnh, người nọ vừa thô vừa ngắn đã lấy của nàng nửa cái mạng; nhìn không ra đại sư huynh ôn ôn nhu nhu là thế, nhưng vật dưới háng còn dài gấp đôi so với của Lý Phong, gân xanh quấn quanh, qυყ đầυ cực đại.
"Đại sư huynh, đây là?" Sở Nhược Đình tò mò mà nâng lên tay, sờ sờ phần qυყ đầυ màu tím, đầu ngón tay chạm tới mã mắt, bị dính một chút chất nhầy trong suốt do hắn tiết ra.
Tuân Từ khó nhịn hừ một tiếng.
Hắn nói với Sở Nhược Đình: "Nhược Đình, đây là thứ sẽ giúp muội giải độc."
Tuân Từ biết lần đầu của nữ tử đều sẽ cảm thấy đau đớn, hắn do dự một lát, nửa quỳ giữa hai chân Sở Nhược Đình, nhìn âʍ ɦộ ẩm ướt, tiến lên dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ láp.
"Đại sư huynh!"
Đầu lưỡi liếʍ láp nơi nhụy hoa mang đến xúc cảm vui sướиɠ khó có thể miêu tả, Sở Nhược Đình sung sướиɠ không ngừng vặn vẹo, đôi tay ấn xuống đầu Tuân Từ khiến búi tóc chỉnh tề của hắn trở nên rối bời.
Âm thủy giống như thuần lao cam lộ(*), Tuân Từ hận không thể toàn bộ mυ'ŧ lấy sạch sẽ. Giọng hắn khàn khàn, ngữ khí lại cực kỳ ôn nhu: "Nhược Đình đừng nhúc nhích, nơi này của muội rất chặt, để ta liếʍ cho thật tốt, bằng không lát nữa giải độc chắc chắn muội sẽ phải chịu đau đớn."
(*)Sương mưa ngon ngọt. Ngày xưa mê tín tin có thứ nước tiên khiến con người trở nên trường sinh bất lão gọi là cam lộ.(Google)
Sở Nhược Đình nghe vậy, quả nhiên bất động.
Đáy lòng có dòng nước ấm đang không ngừng luân chuyển.
Lý Phong đời trước đem ra so sánh cùng đại sư huynh thì thật không khác gì sơn dã cầm thú
Cũng may, lúc này đây, người phải chịu ngược từ Lý Phong chính là Kiều Kiều!
Nghĩ tới đây, Sở Nhược Đình cảm thấy có chút vui sướиɠ không nói nên lời. Nàng cũng không kháng cự, ngược lại còn nâng bờ mông đẫy đà lên, tiến gần tới giúp Tuân Từ dễ dàng hơn.
Một lát sau, Tuân Từ thấy hoa tâm được liếʍ láp đã nới rộng ra một chút, hắn tách đùi Sở Nhược Đình ra, đem qυყ đầυ lớn đẩy lên trước khe nhỏ giữa hoa huy*t của nàng, nhẹ nhàng cọ xát.
Sở Nhược Đình có chút hồi hộp cùng chờ mong, bị hắn cọ xát qua lại càng thêm khó nhịn. Nàng nâng tay vòng ôm lấy eo thon chắc của nam nhân, mị nhãn như tơ, rêи ɾỉ uyển chuyển cầu xin: "Đại sư huynh, mau, mau tiến vào."
Tuân Từ lập tức đẩy eo, muốn đem nguyên cây thô dài đâm vào hoàn toàn. Nhưng điều hắn không nghĩ tới chính là, nơi đó của Sở Nhược Đình qua khít, khó khăn lắm nửa cái qυყ đầυ mời chen vào được, Sở Nhược Đình đau đến cau mày, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi.
"Nhược Đình, nhịn một chút, sẽ ổn ngay thôi."
Tuân Từ trìu mến hôn môi nàng, giơ tay vuốt ve tóc mai đã mướt mồ hôi của nàng. Dưới thân lại đột nhiên đâm mạnh vào huyệt đạo, đâm rách lớp màng mỏng, chọc thẳng vào hoa tâm.
"A ——"
Sở Nhược Đình đau đớn rên lên, móng tay véo đầu vai Tuân Từ.
Con đường ấm áp, cùng kɧoáı ©ảʍ xa lạ càn quét qua tâm trí, Tuân Từ gần như đã tước vũ khí đầu hàng. Hắn hít sâu một hơi, động tác chậm lại mới không đến nỗi phải mất mặt trước Sở Nhược Đình.
Hắn đặt cặp đùi trắng nõn để trên vai mình, chậm rãi di chuyển dương v*t thô dài.
hoa huy*t quá chặt, tầng tầng lớp lớp cắn chặt dương v*t hắn không chịu buông. Mỗi một lần thọc vào rút ra đều làm hắn sướиɠ đến da đầu tê dại.
Sở Nhược Đình giờ này khắc này mới thực sự cảm thấy thỏa mãn.
Nàng nhìn nam nhân với vòm ngực trần trụi mướt mồ hôi đang đè trước người mình, tiểu huyệt bị cắm tới căng đầy, cả người tê dại tới cực điểm. Sở Nhược Đình ngẩng đầu lên, khóe miệng thanh âm ngâm nga đứt quãng. Nhưng nàng cảm thấy rêи ɾỉ như thế này quá xấu hổ nên nhanh chóng cắn chặt cánh môi.
Động tác nhỏ này khiến Tuân Từ cảm thấy bất mãn.
Hắn chậm rãi rút toàn bộ ra, lại dùng sức đâm mạnh vào, dường đã đâm tới tận tử ©υиɠ. Hắn cúi đầu, nhẹ gióng nói bên tai Sở Nhược Đình: "Nhược Đình, ngoan. Cứ kêu đi, ta muốn nghe."
Nếu như thế, Sở Nhược Đình cũng không muốn nhịn nữa.
Theo mỗi đợt va chạm của Tuân Từ, nàng đều phối hợp kêu lên, ưʍ... ưʍ... a... a... không dứt bên tai. Cơ thể nàng quá mức mẫn cảm, bị đâm chọc như vậy mấy chục lần, Sở Nhược Đình liền run run thân mình tới cao trào. Dưới thân, mặt cỏ bị âm thủy ào ạt chảy ra làm ướt một mảnh. Nàng nằm ngửa trên mặt đất, nhắm chặt hai mắt, hàng mi dài như cánh bướm rung động. Dáng vẻ này quá mức dụ hoặc, quyến rũ, Tuân Từ rốt cuộc cũng là lần đầu được nếm trải, nhịn không được chuyển động ngày càng nhanh, hận không thể đem cả bao trứng đâm vào bên trong huyệt nhỏ ấm áp, một cổ điện lưu nhỏ chạy khắp cơ thể, Tuân Từ trầm thấp rên lên.
"Đừng! Đừng bắn vào bên trong!"
Sở Nhược Đình nói xong cũng đã chậm rồi, Tuân Từ siết chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, đẩy mạnh háng, dương v*t thô to trong huyệt đạo giật giật, một lượng lớn t*ng trùng nồng đậm bắn vào cơ thể nàng.
Tuân Từ không vội vã rút ra, hắn thích cảm giác ấm áp bên trong Sở Nhược Đình bao quanh.
Khuôn mặt tuấn tú gối lên bầu ngực nở nang của Sở Nhược Đình, thoải mái mà thở dài: "Nhược Đình, là lỗi của ta, vừa rồi ta không kiềm chế được."
Hắn không ngờ, lần đầu tiên cùng Sở Nhược Đình lại ngắn như này, nhưng mà cũng phải qua nửa nén hương rồi.
Sở Nhược Đình thật ra không thèm để ý đến mấy cái thời gian này nọ, nàng cảm giác được linh lực đang khôi phục, nọc ong đã giải được một ít.
"Đại sư huynh, huynh không làm sai gì cả, ta cảm thấy huynh là người rất tốt."
Sở Nhược Đình rũ mi mắt, nhấp cánh môi, ra vẻ ngượng ngùng.
Như là vì muốn Tuân Từ tin tưởng, nàng còn giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve đường nét khuôn mặt hắn.
Bàn tay nữ tử mềm mại như không có xương, xung quanh không một tiếng động. Trong lòng Tuân Từ có chút rung động, cảm giác cái thứ đang chôn trong cơ thể nàng lại có xu thế ngóc đầu dậy. Vì để rửa mối nhục xưa, hắn ngậm lấy đầu ngực thiếu nữ trước mặt, bắt đầu chuyển động thân mình...