Quyết Minh ngồi khoanh chân trên ghế sofa nhìn hắn một lúc, ánh mắt của anh nhìn từ sống mũi cao thẳng đến đôi môi mỏng của người đàn ông, rồi đến đường cổ rắn chắc chưa bị che khuất dưới lớp áo.
Làm sao bây giờ? Người đàn ông như vậy hơi hấp dẫn, cuối cùng anh cũng hiểu vì sao đàn ông luôn thích làm chuyện như vậy, kể cả là tìиɧ ɖu͙©.
Quyết Minh liếʍ môi, lặng lẽ bước về phía người đàn ông trên ghế sofa bằng đôi dép bông.
Mộ Trạch Chu dừng động tác gõ bàn phím, sau đó quay sang nhìn anh.
“Em không chợp mắt một lát hả?”
"Không buồn ngủ nữa."
Quyết Minh đánh giá đùi của người đàn ông, không hề do dự nữa, anh lưu loát ngồi lên đùi hắn, ôm cổ và nhìn hắn
Mộ Trạch Chu không thể tiếp tục gõ bàn phím.
Quyết Minh ngại ngùng không dám nói nên chỉ có thể lắc mông để dụ người đàn ông chủ động hỏi.
"Bé cưng, em muốn làm à?"
"Ừm... Muốn."
Không biết vì sao, Mộ Trạch Chu cảm thấy cổ họng khô khốc, hơi thở hơi nóng, gấp cuốn sổ lại, tất cả email khẩn cấp từ bộ phận kinh doanh ở nước ngoài đều lập tức biến mất trước mắt hắn.
"Bé cưng, tôi rất vui khi em có thể thành thật đối mặt với du͙© vọиɠ của em đối với tôi, đây cũng là lần đầu tiên em nói với tôi rằng em muốn."
"Sao lại nói nhiều như vậy làm gì, rốt cuộc anh có muốn làm hay không?"
Quyết Minh không kiên nhẫn trả lời, ngoan ngoãn hạ hàng mi dày xuống, ngón tay tiến vào trong áo sơ mi, vẽ vòng tròn qua lại trên cơ bụng tám múi của người đàn ông.
"Bé cưng, tôi hy vọng em không hối hận về những gì mình đang nói hiện tại."
Khóe môi Mộ Trạch Chu khẽ nhếch, hắn lấy ra một hộp bαo ©αo sυ, lấy tay của Quyết Minh đang nhăn nhó dùng bαo ©αo sυ trên dươиɠ ѵậŧ của hắn. Người đàn ông quỳ sau lưng Quyết Minh, bụng áp lên vυ' của anh, một tay lại đặt lên mông anh đổ thật nhiều chất bôi trơn vào lỗ sau, chậm rãi mở rộng. Sau khi bốn ngón tay có thể ra vào nhanh chóng, một tay đỡ dươиɠ ѵậŧ đâm vào lỗ thịt hồng hào và mềm mại như hoa cúc, chất bôi trơn tràn ra bốn phía dưới sự đâm rút của hắn.
"... A... Khốn kiếp, nhẹ một chút... Mộ Trạch Chu… CᏂị©Ꮒ tôi... CᏂị©Ꮒ tôi..."
Quyết Minh rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ đứt quãng, một khi đã bắt đầu thì không thể dừng lại.
"Bé cưng, em nói muốn mạnh hơn một chút hả? Được, tôi sẽ thỏa mãn em."
Mộ Trạch Chu cố tình liếʍ tai và môi để trêu chọc anh, hơn nữa lại đâm nhanh hơn.
"...Ưm, đồ khốn...""
"Ưm… Sâu quá, chó Mộ, anh nhẹ một chút… Á… Nhanh quá..."
Quyết Minh vươn tay nắm lấy lỗ tai của người đàn ông, vặn vẹo vừa chửi bới vừa kêu da^ʍ, tiếng rêи ɾỉ khiến Mộ Trạch Chu cᏂị©Ꮒ càng điên cuồng hơn, có lúc đâm dươиɠ ѵậŧ vào lỗ thịt, có lúc lại đong đưa hông khiến dươиɠ ѵậŧ thô to xoay tròn trong lỗ sau.
Quyết Minh cũng thỉnh thoảng vặn mông để phối hợp với dươиɠ ѵậŧ của hắn, vừa vặn mông vừa cao giọng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ, dươиɠ ѵậŧ của Mộ Trạch Chu trong vách thịt của Quyết Minh đẩy ra đẩy vào thật mạnh, mỗi lần đâm đều đi vào sâu trong khe thịt của anh. Hắn đập đầu qυყ đầυ to lớn vào tuyến tiền liệt của anh, chất nhầy trong đường ruột liên tục bị dươиɠ ѵậŧ của Mộ Trạch Chu kéo ra chảy ra khỏi lỗ sau, nhỏ giọt xuống ghế sofa, một số chảy xuống trong đùi và xuống đầu gối đang quỳ xuống.
"Mộ Trạch Chu… Của anh to quá… Ưm… Á… Tôi… Không được..."
"Bé cưng, em phải vâng theo trái tim của mình, em xem, cái lỗ nhỏ của em còn hút tôi chặt như vậy, sao em đã nói không được?"
Mộ Trạch Chu ghé sát vào lưng Quyết Minh, dùng bàn tay to xoa bóp núʍ ѵú đỏ hồng của anh, tay còn lại chơi đùa với bộ phận nhạy cảm nhất của anh, đối mặt với dươиɠ ѵậŧ nhỏ hồng hào vừa chà xát vừa nhào nặn, thủ da^ʍ, luân phiên nhau không ngừng. Đầu ngón tay trên đỉnh dươиɠ ѵậŧ mềm mại nhất xoa nắn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Quyết Minh lêи đỉиɦ nhanh chóng, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra trong tay người đàn ông .
"Bé cưng, sao không đợi tôi mà đã bắn rồi?"
"Ưʍ... Cút đi... Á... Sờ thêm một chút..."
Mộ Trạch Chu đưa ngón tay đặt ở môi anh xoa nhẹ, đồng thời bảo anh nằm trên giường kẹp hai chân dưới nách, dươиɠ ѵậŧ to lớn đánh thẳng vào sâu trong vách thịt của anh dùng sức nghiền nát. Quyết Minh không thể chịu được phải anh xin hết lần này đến lần khác, quá lâu, tên khốn này có còn là con người không?