Truy Đuổi Ái Tình

Chương 3: (h)

Sáng sớm hôm sau, ánh sáng chiếu vào phủ thiếu soái, lướt qua căn phòng ngủ vẫn còn hương vị của trận hoan ái tối qua, những người lính canh gác bên dưới sắc mặt ai cũng đen kịt khó chịu có lẽ là do tiếng rêи ɾỉ nỉ non của thiếu nữ và giọng nói lạnh lùng của người đàn ông khiến cho cậu bé của bọn họ phải khống chế cả đêm, đây có thể coi là hình phạt đáng sợ nhất trong quân đội. Theo thói quen sinh hoạt của bản thân, Tiêu Cố Bạch đã thức dậy từ sớm nhưng Tiểu Nhi vì do đêm qua phải hứng chịu du͙© vọиɠ dồn nén lâu ngày của hắn mà vẫn chưa thể mở mắt.

Tiêu Cố Bạch nhìn cô gái trong lòng mình, cô ngủ say như một chú mèo con nhỏ, hơi thở nhẹ nhàng, ấm áp của cô lướt qua da thịt hắn, theo nhịp thở của cô mà tiểu thuyệt lúc cot hét lúc giãn ra làm cậu bé của hắn đêm qua vẫn chôn sâu trong cô bỗng ngóc đầu dậy, chỉ mới thưởng thức qua hương vị của cô một lần mà hắn đã chìm đắm trong độc nghiện ngọt ngào này.

Tϊиɧ ŧяùиɠ lên não hắn không kìm chế đc mà hung hăng lại lần nữa mà chạy nước rút trong cô.

Tiểu Nhi vì đau nhức nơi tiểu huyệt mà thức giấc, nhìn thầy gương mặt điển trai lạnh lùng, trên làn da nâu ngăm khỏe khoắn của anh, từng giọt mồ hôi của người đàn ông này nhỏ giọt lên người cô dọc theo da thịt mà chảy xuống tiểu huyệt sưng đỏ đang bị đâm chọt kia, cơn đau cùng du͙© vọиɠ đã thức tỉnh tâm trí Tiểu Nhi làm cô bừng tỉnh khỏi giấc ngủ say.

Ánh mắt bất ngờ, sợ hãi khi thấy người đàn ông tối qua vẫn tiếp tục hành hạ mình, cơn đau nơi tiểu huyệt làm đôi mắt đã sưng đỏ vì khóc đêm qua của cô không tự chủ được mà chảy dài, cô lại tiếp tục nức nở cầu xin trong vô vọng.

"Dừng....Dừng....Hức..Hhhức....thật sự.....rất đau."

"Đau sao ? Chỗ nào."

Hắn lạnh lùng cười, rồi cố ý mà đưa một ngón tay vào chung với côn ŧᏂịŧ của hắn đang chuyển động trong cô, bắt đầu dùng tốc độ ánh sáng đâm chọc.

"Hức ưʍ.....sẽ hỏng mất.......đừng cho vào.......nữa mà."

Nghe giọng yếu ớt như mèo con của cô, dịu dàng như cọng lông vũ lướt qua tim hắn, làm Tiêu Cố Bạch thương tiếc mà thả chậm tốc độ lại.

"Yếu ớt như vậy, xem ra mỗi ngày phải đem em ra dạy dỗ để em không còn dám xin tha nữa."

Sau hơn 1 tiếng đồng hồ xả được du͙© vọиɠ buối sáng của mình, Tiêu thiếu soái thỏa mãn mà nhìn cô gái dưới thân vừa trải qua hoan ái mà toàn thân run rẩy, ửng hồng, phía dưới của cô sau khi hắn rút côn ŧᏂịŧ ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra ồ ạt, bên dưới hầu như không khép lại được.

Nhìn cảnh này cậu bé của hắn lại không tự chủ mà ngóc đầu dậy nhưng vì sợ làm hư mất bảo bối của mình nên hắn đành nhịn xuống mà đi tắm nước lạnh.

Tiểu Nhi dần lấy lại lí trí cô nén đau đớn nơi hạ thân mà đứng dậy, nhưng chân cô vì thới gian dài chịu hoan ái mà run rẩy đứng không vững khiến cô suýt té ngã mà làm vỡ ly nước đang để trên bàn.

Nghe tiếng động lớn Tiêu Cố Soái vội chạy ra, trên người chỉ quấn chiếc khăn tắm màu trắng, body cực phẩm của anh làm cô gái đang đứng đó phải đỏ mặt, cô né tránh ánh nhìn của hắn mà cố gắng ngồi xuống dọn dẹp mảnh vỡ.

Nhìn cô loay hoay không biết phải làm sao khiến hắn rất đau lòng, sợ cô bị mảnh vỡ đâm trúng dùng sức bế cô lên giường.

Cô gái tức giận mà nhìn kẻ đang trước mặt, nhìn ánh mắt cô giận dỗi nhìn mình, lòng hắn gợn sóng vì sự đáng yêu của cô, vẻ mặt cam chịu, bất lực của người phụ nữ này khiến trái tim vị thiếu soái lạnh lùng này phải tan chảy.

"Sao thế? Ánh mắt này là đang muốn gϊếŧ tôi sao."

"Em có biết tôi sẽ làm gì những người có ý định gϊếŧ tôi không?"

Nghe hắn nói cô mới chợt nhớ ra ma đầu của Tô giới, kẻ có thể sẵn sàng lóc thịt, chặt xác kẻ dám có ý nghĩ hay hành động đυ.ng chạm tới hắn. Nhìn khuôn mặt đáng sợ, lãnh khốc của kẻ trước mặt khiến lòng cô gợn lên cảm giác sợ hãi.

Cô im lặng không trả lời hắn, ngồi bất động trên giường.

Hắn nhìn cô một lát rồi một mạch đi ra ngoài.

"Chuẩn bị bữa sáng cho tôi."

Hắn đi được một lát thì một cô hầu gái nhỏ nhắn, cô ta không quá xinh đẹp nhưng trên mặt hiện ra nét lanh lợi, thân thiện khiến người ta vừa gặp đã có cảm tình với cô ấy.

"Tiểu thư xinh đẹp tôi được lệnh giúp cô tắm rửa, thay quần áo."

Tiểu Nhi nghe thấy tiếng gọi của cô gái này chợt mới lấy lại được bình tĩnh, mỉm cười đáp lại cô gái.

"Cảm ơn cô."

Trong lúc tắm rửa cô nhân cơ hội hỏi cô gái vài chuyện.

"Tôi có thể hỏi cô sao thiếu soái lại đưa tôi về đây ko?"

"Em cũng không biết ạ! Nhưng lần đầu tiên em thấy thiếu soái vui như vậy, anh ấy chắc chắn rất thích chị."

Sau khi được nha hoàn hầu hạ, tắm rửa và bôi thuốc, bên dưới Tiểu Nhi cũng bớt đau rát, cô có thể đứng lên đi lại, chân không còn run nữa nhưng bên dưới khi di chuyển vẫn rất đau.

"Tiểu thư chúng ta đi thôi thiếu soái đang chờ ạ!"

Nghe nha hoàn thông báo phải xuống gặp kẻ cầm thú đã cưỡиɠ ɧϊếp mình trong lòng cô dâng lên một cảm giác sợ hãi, lo sợ.

Người đàn ông này có một khí thế lãnh khốc, vô tình, mỗi lần nhìn vào mắt anh ta làm cô có thể bị nuốt chửng bất cứ lúc nào nếu không có phòng bị.

Mang theo cảm giác lo sợ cô chầm chậm đi theo nha hoàn xuống dưới.