“Tiểu Khiết, con có bút lông không? Mẹ mượn dùng chút.” Thang Gia Lệ đỏ mắt đi vào phòng con gái.
“Mẹ muốn bút lông làm gì?” Con gái hoang mang.
“Không… không có gì.” Thang Gia Lệ cực lực che giấu.
“Mẹ. Sao chú Vương cứ đánh mẹ vậy? Con không thích đâu.” Cô bé năm tuổi vừa đưa bút cho mẹ vừa nói.
Thang Gia Lệ mắt ngập nước đi vào phòng bếp tìm ly thủy tinh, trở lại quỳ trên sàn phòng ngủ, nhẹ nhàng dùng bút lông chà sát bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của mình.
Có thể do bút quá dài, Thang Gia Lệ cọ vài cái liền cảm thấy không thuận tay, vì vậy nàng đành phải nằm trên đất, tay trái nhu hòa vuốt ve nhũ phong to lớn, ngón tay kẹp lấy nhũ tiêm đỏ thẫm hơi cương cứng.
“Ân!... Ân!...” Thang Gia Lệ hừ vài tiếng, thân thể mềm mại hơi run rẩy, núʍ ѵú nhỏ bé theo sự ma sát của nàng nổi lên, nhô cao bằng ngón tay. Xa xa nhìn lại tựa như quả anh đào mọng nước vừa được hái xuống.
Thang Gia Lệ luân phiên sờ soạng hai bên nhũ tiêm, đến khi cả hai núʍ ѵú đều sững sững nhô cao, mị nhãn cũng bắt đầu mơ hồ, như không có tiêu điểm nhìn lên trần nhà.
Vương Bội Lý nằm trên giường, hai mắt tham lam nhìn về phía hạ thân Thang Gia Lệ, eo nhỏ xinh, đường cong nơi bụng dưới hơi uyển chuyển nhô lên, cùng tư thế nằm ngửa trên đất, thật sự dâʍ đãиɠ chọc người.
Thang Gia Lệ tách đùi, lôиɠ ʍυ đen nhánh bóng loáng, không nhiều không ít, hai mép tiểu huyệt màu nâu nhạt no đủ đem cửa mình che đậy.
Tay Thang Gia Lệ đυ.ng vào phần thịt đỏ nhạt bên dưới khiến nàng không khỏi a lên một tiếng. Sau đó, cơ thể mềm nhũn bỗng nhúc nhích, ngón tay giữa của Thang Gia Lệ xoa nhẹ hai cánh hoa, dính dớp một ít mật dịch, rồi theo đó sợ soạng viên thịt nhỏ nhô cao.
“A…” Toàn thân nàng run rẩy một hồi, gương mặt kiều mỵ nửa thống khổ nửa vui sướиɠ, hoàn toàn là bộ dạng đàn bà dâʍ đãиɠ khó nhịn.
“A!... A!... Em… A… A…” Thang Gia Lệ tách hai cánh hoa, cầm bút lông nhẹ nhàng lộng âm hạch của mình, vòng eo mảnh khảnh uốn éo chuyển động, nghênh đón ngòi bút đâm chọc, bờ mông kiều nộn nhấc cao giữa không trung, âm thành trong miệng cũng dần trở nên dâʍ đãиɠ.
Tiểu huyệt rung động, một cỗ chất lỏng không tự chủ được tràn ra khỏi nhục động, toàn thân nàng co rút run rẩy.
“A… A…” Thang Gia Lệ một bên hứng mật dịch vào trong ly, một bên như có như không phát ra âm thành ngọt ngào kiều mỵ.
Dâʍ ŧᏂủy̠ theo hậu huyệt chảy xuống, nhưng lại không chảy vào ly mà đọng đầy trên đất.
Thang Gia Lệ không còn cách nào đành phải bò dậy, một lần nữa quỳ trên đất nhắm ngay cửa huyệt mà hứng, kéo căng hai mép huyệt dùng bút lông cọ xát hộŧ ɭε.
Âʍ đa͙σ truyền đến từng trận ngứa ngáy, Thang Gia Lệ cắn răng, âm thanh rêи ɾỉ trêu người, thân thể mềm mại không ngừng đong đưa, tựa như lấy lòng giống đực.
Hai cánh hoa như cánh môi hé mở, không ngừng phun ra dịch nhờn sáng long lánh, theo hàng theo lối chảy xuống miệng ly trên sàn nhà. Bút lông loát càng nhanh càng nặng, mật dịch cũng càng hứng được nhiều.
Trời sáng, Thang Gia Lệ gian nan vượt qua một đêm, mới đầu nàng còn dâʍ đãиɠ rêи ɾỉ, đến cuối đã không đủ sức kêu.
Chiếc ly đặt dưới người đã đựng đầy âm dịch màu vàng nhạt. Tiểu huyệt nàng lầy lội nước, dâʍ ŧᏂủy̠ một bộ phận lôi kéo nhau chảy vào ly, một bộ phận men theo đùi bất lực chảy trên đất.
“Đầy chưa?” Vương Bội Lý tỉnh dậy.
“Đầy… Đầy…” Thang Gia Lệ run rẩy, đem ly từ dưới người lấy ra cho Vương Bội Lý xem.
“Ồ. Không tệ. Con mẹ nó cô thật lẳиɠ ɭơ mà! Nước nhiều như vậy? Uống hết đi.”
Thang Gia Lệ chịu đựng nuốt xuống dâʍ ŧᏂủy̠ của mình, toan đứng lên chuẩn bị cho Vương Bội Lý đi làm sớm thì ngã xụi lơ trên đất.
“Làm sao vậy? Một đêm liền không đứng nổi? Nấu cơm sớm đi.”
Thang Gia Lệ giãy dục từ trên đất đứng lên, cao trào trong thời gian dài khiến toàn thân nàng đều run rẩy. Nàng lảo đảo vươn tay muốn lấy quần áo.
“Ai kêu cô mặc? Tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nấu cơm đi. Nhanh lên!” Vương Bội Lý lớn tiếng răn dạy.
Thang Gia Lệ bất đắc dĩ cởi truồng đi phòng bếp nấu đồ ăn sáng.
Nấu xong thì con gái cùng Vương Bội Lý đều rời giường.
Con gái thấy mẹ không mặc đồ, khó hiểu nhìn hai người.
“Tiểu Khiết, tối qua ngủ không ngon à?” Vương Bội Lý cợt nhả hỏi.
“Hừ…”
“Tiểu Lệ, lại đây.” Vương Bội Lý đem Thang Gia Lệ kéo đến bên người.
“Tiểu Khiết, chú cho con xem thứ hay lắm, muốn không?”
“Muốn… Gì vậy?” Tiểu Khiết mới năm tuổi, cô bé đâu thể biết dụng tâm hiểm ác của Vương Bội Lý.
“Xem cho kĩ nhé!”