Thang Gia Lệ đứng lên, đối diện với hắn chậm rãi cởi nút áo. Chỉ chốc lát, vai, vυ', bụng đều lộ ra ngoài. Nàng rất nhanh đã hoàn toàn trần trụi.
Kiều Dực Quân châm một điếu thuốc lá, nhìn Thang Gia Lệ cởϊ qυầи áo, trên mặt hiện lên vẻ thỏa mãn. Hắn nhìn thân thể lõα ɭồ của Thang Gia Lệ, tiếng hít thở ngày một nặng nhọc.
Kết hôn bốn năm , Thang Gia Lệ càng ngày càng xinh đẹp. Gương mặt trắng trẻo, hàng mi cong thanh tú, mắt hạnh má đào, làn môi hồng gợi cảm, nước da trắng như sứ. Hai khỏa trước ngực đầy đặn, với hai điểm nhũ tiêm đỏ sậm như anh đào, quầng vυ' khi cương lên thô như đầu ngón tay. Vυ' nàng không lớn nhưng rất đầy đặn, vì cho con gái bú nên không giống thiếu nữ chưa lập gia đình mà hơi rủ xuống, điều này không những không ảnh hưởng đến vẻ đẹp tổng thể mà càng toát lên sự gợi cảm của phụ nữ thành thục. Khiến đàn ông điên cuồng, si mê.
Thang Gia Lệ trần trụi thân mình chậm rãi quỳ gối. Nàng nâng cao thân trên, hai mắt rủ xuống, chờ hắn ra lệnh.
“Lấy núʍ ѵú kéo cho dài ra, tôi muốn xem nó có thể dài đến thế nào. Dám muốn chụp nội y quảng cáo. Hừ…” Kiều Dực Quân nắm một bên vυ' của Thang Gia Lệ, tìm cách vũ nhục nàng.
Thang Gia Lệ không dám cãi lời. Mắt nàng ươn ướt, dùng ngón cái và ngón trỏ nắm lấy hai đầṳ ѵú đỏ sậm, dùng sức kéo ra. Núʍ ѵú bị nàng càng kéo càng dài, cơ hồ phải đến hai cm, hai quầng vυ' cũng theo đó mà dài ra.
“Cô buổi tối chưa ăn cơm có phải không? Dùng sức kéo! Mạnh một chút!” Kiều Dực Quân vẫn cảm thấy chưa đủ, tiếp tục tra tấn nàng.
“Dực Quân, van cầu anh! … Tha cho em đi! Núʍ ѵú… Đau quá… A!” Thang Gia Lệ chịu không được, thống khổ cầu xin trượng phu.
“Tha cho cô? Đừng hòng! Giữ nguyên tư thế này 20 phút.” Kiều Dực Quân lạnh lùng nói.
“…” Thang Gia Lệ vẫn níu chặt đầṳ ѵú, không dám buông ra.
Kiều Dực Quân cầm tạp chí lên mà đọc, không buồn để ý đến nàng nữa.
20 phút đối với Thang Gia Lệ dài như cả thế kỉ. Kiều Dực Quân vẫn say sưa đọc tạp chí, không hề nhìn đến người phụ nữ đáng thương đang run rẩy, mồ hôi đầm đìa quỳ trên sàn.
20 trôi qua. Kiều Dực Quân cuối cùng cũng buông tạp chí xuống. Hắn chậm rãi duỗi chân đến bộ hạ của Thang Gia Lệ, dùng ngón chân cái khẽ khàng trêu chọc.
“A…” Kiều Dực Quân với chân vào bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của Thang Gia Lệ, khiến nàng thống khổ bật tiếng nỉ non.
“Cô có biết không? Kỳ thật đời này, cô nên cảm kích ta vì ngày trước chịu chấp nhận quá khứ của cô, chịu lấy cô làm vợ. Nếu không có ta, ai lại bằng lòng lấy một người da^ʍ tiện như cô. Cô quên rằng ngày mình kết hôn ,cô đã thề thốt thế nào rồi à, rằng cả đời này sẽ làm trâu làm ngựa hầu hạ ta. Hừ, mấy năm trước vẫn chưa sinh tật, nhưng giờ thì sao. Lại dám muốn đi làm công việc rẻ mạc kia, tôi vừa nói vài câu thì đã biết cãi lời. Cô bây giờ ăn gan hùm mật gấu rồi đúng không?
Kiều Dực Quân một bên dùng chân đùa bỡn vợ, một bên dùng lời lẽ cay nghiệt vũ nhục nàng.
“Không, Dực Quân tôi không có. Em… Sai rồi!” Nước mắt nàng chảy dài trên má.
“Sai rồi? Cô thật sự biết sai rồi sao?”
“Ba” Kiều Dực Quân tát vào mặt Thang Gia Lệ một cái.
“A…” Thang Gia Lệ lấy tay che mặt.
“Hôm nay không cho cô bài học nhớ đời, cô sẽ mãi không biết mình sai ở đâu?” Kiều Dực Quân đứng lên.
“Không… Dực Quân, van cầu anh! Không cần, em thật sự biết sai rồi!” Thang Gia Lệ ôm lấy hai chân trượng phu, đau khổ cầu xin .
“Đừng dài dòng! Đứng lên, bò lên giường mau!” Kiều Dực Quân thấp giọng quát.
Thang Gia Lệ bất đắc dĩ đứng lên, bước chân mệt mỏi. Nàng ngồi vào mép giường, chờ đợi kiểu trừng phạt kế tiếp.
Kiều Dực Quân nhặt lên qυầи ɭóŧ Thang Gia Lệ, cuốn thành cuộn rồi nhét vào miệng nàng. Rồi từ dưới đêm rút ra một cây roi điện.
“Ưỡn ngực! Nâng vυ' lên ”
Thang Gia Lệ run rẫy ưỡn ngực, tự mình dùng tay nâng hai bầu ngực sữa. Ánh đèn mờ tỏ chiếu xuống nhũ quầng đỏ au, thật khiến người khác cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Nàng đã đoán ra hắn tiếp theo muốn làm gì. Trong lòng vô cùng sở hãi.
Kiều Dực Quân thẳng tay quất mạnh lên hai bầu vυ'. Đây không phải roi da bình thường, loại này được chế tạo rất mảnh nhưng dây đồng ở chính giữa lại khá nặng, quất vào núʍ ѵú mẫn cảm mang lại cảm giác thống khổ khó chịu. Chỉ mới vài roi, đã khiến cho nàng lệ rơi đầy mặt. Những vệt màu tím hằn sâu vào da thịt.
Kiều Dực Quân buông roi, đốt một điếu thuốc, thản nhiên nói:
“Đem chân mở ra!”