Tùy Thân Không Gian Điền Viên Sơn Cư

Chương 5: Bà nội Tôn

"Ngọc Ngọc" Mục Khải Thần thay quần áo xong, chạy vào bếp.

Tô Ngọc nhìn nhìn đánh giá Mục Khải Thần, gật đầu, đúng vậy, đứa trẻ này có dáng người tốt, mặc bộ quần áo tồi tàn như vậy trên người không hề hạ thấp vẻ ngoài của anh ta.

Thật ra, quần áo của chú ba hơi nhỏ so với Mục Khải Thần, là kiểu phổ biến trong trang trại, giặt xong sẽ hơi bạc màu đi, nhưng có còn hơn không, đúng không?

"Ngoan ngoãn đi chơi với Mặt Trăng Nhỏ, cơm nước xong chúng ta sẽ đến nhà ngươi." Tô Ngọc luôn cảm thấy sự kiên nhẫn của cô đối với Mục Khải Thần vượt quá sức tưởng tượng của cô.

"Ồ, Ngọc Ngọc, nhanh lên." Mục Khải Thần ngoan ngoãn gật đầu.

"Đi, đi, Mặt Trăng Nhỏ, em có thể đi chơi với tiểu bạch thỏ." Tô Ngọc vỗ về Mặt Trăng Nhỏ.

"Gâu" Nghe thấy mệnh lệnh của Tô Ngọc, nó đi về phía Mục Khải Thần.

"Chó trắng lớn, đi chơi đi." Mục Khải Thần noi gương Tô Ngọc xoa xoa đầu Mặt Trăng Nhỏ.

"Gâu" Nó né tránh tay của Mục Khải Thần, đi về phía trước, ghét bỏ nhìn hắn.

Mục Khải Thần nghĩ rằng Trăng Nhỏ đang chơi với anh ta, liền đuổi theo.

"Chó trắng lớn, đợi đã."

Thấy sự tương tác giữa người và chó, đôi mắt Tô Ngọc hiện lên ý cười.

“Ngọc nha đầu, tại sao ta lại có cảm giác như cháu đang cho hai đứa trẻ chơi vậy?” Dì ba chỉ cảm thấy Tô Ngọc đối với Mục Khải Thần và Mặt Trăng Nhỏ có một cảm giác ấm áp khó tả.

Tô Ngọc cười nói.

"Dì ba, chú ba đang ở đâu vậy ạ?"

"Ồ, ông ấy à, ta đã nói với ông ấy về chuyên của cháu, ông ấy đã đi thu xếp rồi. Rau và những thứ tương tự rất dễ tìm, nhưng mọi người đều dành lợn để ăn Tết này, vì vậy nó không dễ tìm."

"Vây người xem có hay không có. Nếu không thì dùng thịt khác thay thế, đỡ phiền phức cho chú dì."

"Nào có phiền phức gì? Chú ba của ngươi không làm tốt chuyện nhỏ này, sao có thể làm thôn trưởng?"

Sau khi hai người bận rộn trò chuyện, nấu ăn với nhau, Tô Ngọc thu dọn định mang đồ ăn đến nhà Mục Khải Thần, rồi quay sang nhìn dì Ba.

"Vậy cháu lấy chút đồ ăn rồi đi đây ạ."

“Sao lại đi, dì còn đang muốn bảo con ăn ở đây này.” Dì ba xua tay

Tô Ngọc xách đồ đi ra khỏi phòng bếp.

"Dạ thôi ạ , con thấy ăn ở đâu cũng được dù gì đồ ăn cũng giống nhau mà dì."

Quay đầu lại thấy Mục Khải Thần đang đuổi theo Mặt Trăng Nhỏ chơi

"Tiểu Bạch Thỏ, Mặt Trăng Nhỏ, đi thôi."

Hai người đang chơi đùa nghe thấy tiếng hét của Tô Ngọc, vội chạy tới.

"Ngọc Ngọc" Mục Khải Thần chạy tới và nắm lấy tay Tô Ngọc, thấy cả 2 tay cô đều cầm đồ bèn lấy đồ của một bên tay cầm lấy rồi nắm tay Tô Ngọc.

"Gâu gâu" Bé Trăng Nhỏ vui vẻ chạy vòng quanh hai người họ.

"Dì ba, con đi đây."

"Dì, tạm biệt."

"Gâu~"

"Được rồi đi đi." Dì bacười nhìn bọn họ, nhịp nhàng chào hỏi.

"Bà nội, Thần Thần đã trở lại." Khi sắp đến nhà bà Tôn, Mục Khải Thần buông tay Tô Ngọc và chạy vào nhà.

"Hả? Chậm lại." Tô Ngọc lắc đầu, thật là một cậu bé lớn xác mà.

"Cháu đã trở về." Nghe được Mộ Khải Thần thanh âm, Tôn Thư Phân giãy giụa từ trên giường bò dậy.

Mục Khải Thần cất đồ ăn đi khi nhìn thấy bà nội sắp đứng dậy, anh đi tới đè bà xuống.

"Bà nội, đứng ngồi dậy, đau."

"Cậu bé ngoan, bà không sao." Bà nội Tôn nhìn Mục Khải Thần đầy yêu thương.

Tô Ngọc đi vào, đặt đồ trong tay lên bàn, đi đến bên giường bà Tôn ngồi xổm xuống.

"Bà Tôn, bà thấy đỡ hơn chưa?"

Tôn Thục Phương nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đi về phía mình, còn có chút chưa kịp phản ứng, nghe vậy liền hỏi: "Này cháu gái, cháu là người nhà nào?"

"Bà Tôn, cháu là Tô Ngọc, bà còn nhớ không?"

"Tô, Tô Ngọc... A, cháu là Ngọc nha đầu. Xem này ta thực sự đã già rồi, trí nhớ của không tốt lắm, Ngọc nha đầu đã trưởng thành, bây giờ đã mười chín rồi. Chà, bây giờ con lớn như vậy rồi." Bà nội Tôn âu yếm xoa đầu Tô Ngọc.

“Vâng, bà nội Tôn, bà có đói bụng không, chúng ta ăn cơm trước đi?” Tô Ngọc đỡ bà nội Tôn ngồi dậy.

"Này, được rồi"

Tô Ngọc bưng cháo nấu ở nhà dì ba ra, người già đặc biệt là người ốm cần thức ăn lỏng để dễ tiêu hóa.

"Bà nội Tôn, đây là cháo cháu nấu, bà ăn thử đi" Dùng thìa khuấy mấy cái bát, múc một thìa thổi nguội, đưa qua.

"Được, được."

"Tiểu bạch thỏ, ngươi đi ăn trước đi."

"Ngọc Ngọc, chúng ta cùng đi" Mục Khải Thần vui vẻ nhìn Tô Ngọc cho bà nội ăn.

"Được, vậy cho bà nội ăn trước đi"

"Ừ..." Mục Khải Thần mang hai chiếc ghế dài nhỏ tới, dọn một chiếc cho Su Yu ngồi, còn cậu ngồi ở một bên, chống cằm, nghiêng đầu, nhìn Tô Ngọc rồi nhìn bà nội mỉm cười.

Mặt Trăng Nhỏ cũng ngoan ngoãn nằm ở một bên, nhưng ánh mắt lại ngẩng đầu nhìn Tôn Thư Phương trên giường.

Sau khi cho bà nội Tôn ăn xong, hai người vào bàn ăn, Mục Khải Thần ăn cơm một cách ngon lành, trên mặt lộ ra vẻ hạnh phúc.

"Ngọc Ngọc ăn đi" Tô Ngọc trong bát đột nhiên có một miếng thịt cá rút xương.

Tô Ngọc nhìn khuôn mặt ngốc nghếch đang cười của anh, không khỏi bật cười, vừa rồi cô nhìn thấy anh nghiêm túc nhặt xương cá, không ngờ lại là vì mình, tên ngốc này, sao có thể có tâm như vậy?

"Anh cũng ăn đi" Theo phép lịch sự, Tô Ngọc còn gắp cho anh một miếng thịt cá không có xương.

"Ngọc Ngọc ngon quá." Mục Khải Thần ăn miếng cá, nhưng nhai trong miệng rất lâu mà không nuốt xuống.

"Làm sao?"

"Ăn hết rồi không còn nữa." Cuối cùng anh miễn cưỡng nuốt xuống, nhưng ánh mắt anh lại dán vào Tô Ngọc.

"Tự ăn" Tô Ngọc trừng mắt nhìn anh.

"Ồ" Mục Khải Thần thất vọng cúi đầu, cảm thấy đồ ăn không còn ngon nữa, thịt cá Ngọc Ngọc đưa cho anh vừa rồi nên ăn cuối cùng mới phải.

Đột nhiên trước mắt xuất hiện một đũa rau xanh, hắn lập tức lấy lại tinh thần, ánh mắt sáng ngời nhìn Tô Ngọc.

"Ngọc Ngọc thật tốt"

"Ăn" Cô dùng đũa đánh vào đầu anh.

Mục Khải Thần sờ sờ lên phần trán bị đập, ha ha cười khúc khích, vui vẻ bắt đầu gắp đồ ăn.

Sau bữa tối, Tô Ngọc và Mục Khải Thần ngồi bên cạnh bà nội Tôn nói chuyện với bà.

“Ngọc nha đầu, bà cháu đâu?” Tôn Thư Phương đột nhiên hỏi

"Bà nội mất thời điểm con mới tốt nghiệp" Nghĩ đến bà, dù đã lâu như vậy nhưng cô vẫn rất buồn.

"Cái này. . . Ngọc nha đầu, đừng buồn, dù sao, bà của của cháu đã nuôi cháu tới lớn như vậy, cũng đã hoàn thành tâm nguyện của mình. Bà ấy đến đó, sẽ ở bên cha mẹ cháu và những người khác. Haiz~ E là bà già này, cũng sắp tới gặp bà ấy rồi."

Nghĩ đến thân thể của chính mình, Tôn Thư Phương biết rằng cuộc đời của mình không còn bao lâu, cũng chẳng quá là bao, nhưng bà không biết phải làm gì với đứa trẻ Mục Khỉa Thần này.

"Bà Tôn, bà đang nói cái gì vậy? Vẫn còn sớm, cháu về lần này chỉ là để mang tro cốt của bà cháu về chôn ở quê nhà, bà hẳn là rất vui mừng."

“Phải thế này, về già người ta sẽ nhớ quê”

"Cháu mới về chắc bận nhiều việc lắm, mau đi làm đi, đừng phí thời gian ở đây với ta."

Tôn Thư Phương biết Tô Ngọc vừa mới trở về, nhất định bận rộn với chuyện gia đình mình , sao có thể ở đây cả ngày được?

"Làm sao có thể lãng phí thời gian, bất quá hiện tại cháu còn có chút việc phải làm, sau khi xử lý xong việc trong nhà trước rồi con tới chơi cùng người được không ạ?"

Tô Ngọc có cảm giác như thấy bà ngoại của mình khi nhìn bà nội Tôn, người bà này đã giúp đỡ gia đình cô ấy rất nhiều khi cô còn nhỏ.

"Thôi được rồi nhanh đi làm việc của cháu đi."

"Tiểu bạch thỏ cậu ở nhà với bà nội, tôi làm xong việc thì đến tìm cậu nhé?"

Thấy Mục Khải Thần dùng đôi mắt to trong veo nhìn mình chằm chằm, dáng vẻ đáng yêu đó, Tô Ngọc lại cảm thấy ngứa tay, thật muốn sờ đầu to của cậu.

Mục Khải Thần nhìn bà nội, sau đó nhìn Tô Ngọc, thực sự muốn đi theo cô, nhưng phải chăm sóc bà nội, cuối cùng rối tung lên. Sau đó cậu quyết định phải chăm sóc bà nội trước, Ngọc Ngọc nói cô ấy sẽ đến tìm cậu sau khi làm việc xong.

Anh cúi đầu yếu ớt đáp.

"Được"

Tô Ngọc nhịn cười, nhưng không nhịn được nữa, cô đưa tay xoa xoa đầu của Mục Khải Thần.

Cảm thấy có bàn tay đặt trên đầu, Mục Khải Thần thoải mái nheo mắt, Ngọc Ngọc thật tốt với mình.

Bà Tôn hiền lành nhìn họ không nói.

Nghĩ rằng bà Tôn vẫn còn ở bên cạnh nhìn mình, Tô Ngọc xấu hổ rụt tay lại, khô khan nói:

"Vậy tôi đi trước."

"Ngọc Ngọc nhớ đến chơi với Thần Thần nhé" Mục Khải Thân háo hức nhìn Tô Ngọc

"Ta nhớ rồi, ngươi cứ đợi ở đây, ngoan." Tô Ngọc buồn cười nhìn Mục Khải Thần.