Hoàng Hậu Chỉ Muốn Ngồi Ăn Chờ Chết

Chương 20

Kiệu khởi hành, Diệp Khanh và cẩu hoàng đế không nói thêm một câu nào. Nửa đường nàng đột nhiên hắt hơi một cái vang dội, trâm vàng trên búi tóc run lên một cây, vừa vặn rơi xuống bên chân Tiêu Giác.

Mắt Tiêu Giác liếc Diệp Khanh một cái.

Diệp Khanh ngồi nghiêm chỉnh, làm bộ không phát sinh chuyện gì.

Ai ngờ sau một khắc Tiêu Lung lại khom lưng nhặt cây trâm vàng kia lên, đưa cho nàng: "Trâm của hoàng hậu rơi xuống.”

Diệp Khanh: "... Tạ ơn bệ hạ.”

Tên này thích nhìn nàng như vậy sao?

Ánh mắt Tiêu Hạnh sâu kín, đột nhiên nói một câu: "Hoàng hậu chẳng lẽ đã làm chuyện xấu gì, mới hắt hơi?”

Trái tim Diệp Khanh đập thình thịch, trên mặt lại là biểu tình lạnh nhạt: "Bệ hạ thật biết đùa.”

Mưu kế của nàng còn đang thực hiện, cẩu hoàng đế sẽ không nhanh như vậy liền nhìn thấu chứ?

Diệp Khanh làm kẻ trộm chột dạ vụиɠ ŧяộʍ đánh giá Tiêu Giác, thì phát hiện hắn lại bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Dương phi ở chỗ Diệp Khanh bị một cái tát, sau khi đi ra Chiêu Dương cung tức giận đến hận không thể gϊếŧ mấy người tiết hận.

"Phụ thân nàng ta bất quá chỉ là dựa vào quan hệ mới có thể làm được chính tam phẩm ngu xuẩn, nàng ta vậy mà cũng dám tát ta!"

"Nếu không phải có lão yêu bà ở Trường Thọ Cung kia che chở, sợ là ngay cả cửa cung nàng ta cũng không bò vào được!"

Dương phi hoành hành bá đạo quen rồi, lại trước sau như một miệng không cố kỵ, nghĩ đến cái gì liền mắng cái đó.

Đại cung nữ bên cạnh nàng gấp đến độ không chịu nổi, vẻ mặt buồn bã nói: "Nương nương, chúng ta có cái gì không vui thì hồi cung đóng cửa lại nói, ở bên ngoài ngài bớt nói hai câu thôi..."

Bốp!

Dương phi đang tức giận, đại cung nữ của nàng ta đυ.ng vào họng súng, lúc này đã bị nàng ta tát một bạt, Dương phi hung tợn nói: "Ngươi tính là cái gì, thế nhưng cũng dám giáo huấn ta!”

Đại cung nữ của nàng ta che mặt khóc nói: "Nô tỳ không dám.”

Dương phi hừ lạnh một tiếng tiếp tục đi về phía trước, phía trước là ngã ba, nàng ta từ bên này đi tới, tai nghe thấy hai cung nữ tựa hồ đang đàm luận với mình.

"Ngươi không biết đâu, một người ngang ngược như Dương phi, bị hoàng hậu tát một cái lại không dám rên một tiếng."

"Là do nàng ta ngu xuẩn, nếu không bị Tô phi coi là thương để dùng mà bản thân còn không biết."

"Cũng đúng, là cung nữ Tô phi bị bệ hạ phạt đi lãnh cung, nàng ta vội vàng ra mặt cho Tô phi làm gì?"

"Tô phi vẫn được bệ hạ ân sủng, hiện giờ cũng bất quá cùng bệ hạ cãi lộn mà thôi. Năm trước Dương phi không phải chỉ được một cái áo hồng hồ sao, đắc ý như vậy làm cái gì. Nhìn thấy Tô phi có một cái áo khoác bạch hồ, tính tình nàng ta bá đạo, tại chỗ hắt một chén trà lên áo trắng của Tô phi, bệ hạ cấm cung Dương phi nửa tháng. Dương tướng vì thay nữ nhi bồi tội, còn đem tuyết hồ bắc cảnh tiến cống kia hiến cho Tô phi.”

Dương phi hận đến nghiến răng nghiến lợi, lớn tiếng quát: "Ai ở bên kia đàm tiếu?”

Hai cung nữ nói xong giống như mới phát hiện bên này có người tới, lúc nhìn thấy Dương phi, hai chân mềm nhũn quỳ xuống: "Dương phi nương nương tha mạng!”

Dương phi vung tay tát từng người một: "Tiện nhân họ Tô kia cũng xứng để phụ thân bổn cung đi lấy lòng? Chuyện cười, quả thực là chuyện cười!”

Nàng ta phân phó người hai bên trái phải: "Hai tiện tỳ chết tiệt này! Tát miệng năm mươi cái cho bổn cung!”

Hai thái giám ở lại tát miệng, Dương phi thì mang theo cung nhân còn lại hùng hổ đi về Vĩnh Hòa Cung của Tô Như Ý.