Hắc Đạo Tổng Tài Cuồng Sủng Tôi

Chương 28: Tìm cách tẩu thoát

Tuyết Kì vừa mở mắt tỉnh dậy, liền phát hiện cả người đều khó cựa quậy. Cho đến khi tỉnh táo hẳn cô mới nhận ra là mình đang bị trói lại. Tay cô bị cột chặt với thành giường, chân cũng bị trói chặt. Chỉ có duy nhất miệng là không bị bịt lại mà thôi. Cũng còn may.Nhưng như vậy càng chứng tỏ đây không phải là một vụ bắt cóc tống tiền. Vì cái nơi đang nhốt cô này có vẻ...quá sa hoa đi.

Căn phòng nhìn vô cùng rộng, đồ đạc được bày trí khá lộng lẫy, có thể nhìn ra là đồ đắt tiền. Theo như suy đoán của cô thì người bắt cóc cô không thể nào là bắt cóc tống tiền được. Vậy thì là vì cái gì chứ?

Tuyết Kì còn đang nhíu mi suy nghĩ thì đột nhiên tiếng bật cửa từ bên ngoài làm cho cô giật béng mình nhìn ra.

Ngay khi cô vừa nhìn rõ người bước vào thì thật muốn phát tiết tại chỗ mà.

Cái quần què gì đây. Là thằng chó nam chính!

Thì ra hắn là người bắt cô...nhưng hắn bắt cô để làm gì cơ chứ? Không lẽ là trả thù vụ lần trước cô làm hắn bã mặt tại tiệc thương giới.

Tuyết Kì ánh mắt đầy sắc lạnh, đề phòng nhìn Lăng Trạch Thiên.

Lăng Trạch Thiên bây giờ nhìn trông rất tiều tụy, anh ta hốc hác đi rất nhiều so với bộ dáng yêu nghiệt trước kia. Anh ta chậm rãi đi tới phía bên giường của cô, ánh mắt đầy thâm ý nhìn cô mà mở miệng:

- Tỉnh rồi sao? Tuyết Kì, em thấy không, đây chính là nơi anh làm cho em và anh, chúng ta từ giờ sẽ cùng sống ở đây.

Tuyết Kì còn đang ngờ vực nhìn anh ta, nghe được những lời này liền không nhịn trợn trừng mắt nhìn anh ta.

" Cái quái gì vậy, Lăng Trạch Thiên anh ta bị phát khùng à. Khẳng định là có bệnh ".

Lăng Trạch Thiên thấy cô không phản ứng gì thì vô cùng tức giận, hắn kìm nén mà mỉm cười nhìn cô, cúi xuống vuốt ve má cô, giọng khàn khàn:

- Không sao hết, từ giờ em đã là của anh. Em sẽ không chạy thoát được anh đâu.

Tuyết Kì nhìn nụ cười quỷ dị trên mặt anh ta thì rùng mình nhẹ, cô trừng mắt đầy nguy hiểm nhìn anh ta mà mạnh miệng nói:

- Đừng có đυ.ng vào tôi, nếu không anh chắc chắn sẽ không được yên đâu.

Lăng Trạch Thiên thấy cô tỏ ra khó chịu, lại dùng ánh mắt khinh thường nhìn mình thì không thể kiên nhẫn nữa, anh ta tiến sát cô, nâng cằm cô lên bóp mạnh, giọng nói thô bạo:

- Triệu Tuyết Kì! Đừng thử thách độ giới hạn của tôi. Tôi đã cho cô đến nơi này đáng ra cô phải thấy vui. Từ giờ cô đã là của tôi, là của tôi rồi. Haha...

Lăng Trạch Thiên như một tên điên tên dại mất hết lí trí mà cười lớn.

Tuyết Kì bị hắn bóp cằm có chút đau, liền vùng mạnh nhanh chóng thoát khỏi bàn tay hắn. Cô bây giờ chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

Tên này bị điên. Mà tên điên này còn muốn bắt cô sống cùng hắn cả đời. Đúng là mơ mộng! Ảo tưởng! Cô sao có thể dễ dàng chịu khuất phục loại người vô liêm sỉ như hắn cơ chứ.

Tuyết Kì hất cằm tự cao, bộ dáng vô cùng bình tĩnh cao giọng nói:

- Chỉ dựa vào anh mà cũng muốn bắt nhốt tôi ở đây sao. Tư Hàn chắc chắn sẽ đến cứu tôi, lúc đó e rằng người bị bắt phải là anh mới đúng. Tôi khuyên anh nên sớm thả tôi ra trước khi anh ấy tới nếu kh...

Thấy cô nói như vậy, Lăng Trạch Thiên trên mặt lập tức liền nổi gâm xanh, anh ta tức giận rồi lại cười khinh một cái.

- Triệu Tư Hàn? Anh ta sẽ không thể nào tìm được em đâu, mãi mãi cũng không. Em chỉ có thể là của tôi thôi.

Vừa nói xong hắn liền cứ thế mang theo bộ dáng đáng sợ mà rời khỏi phòng, còn không quên khóa cửa ngoài.

Tuyết Kì ngẫm ngợi. Lẽ nào đây là hiện tượng nhân vật bị hắc hóa trong tiểu thuyết thường thấy sao. Lăng Trạch Thiên kia có lẽ bị cô và Tư Hàn hủy hoại danh tiếng, lại cộng thêm việc dạo gần đây Tư Hàn ở công ty liên tục chèn ép Lăng thị, có lẽ hắn ta đã trở nên điên loạn, mất hết lí trí rồi.

Hiện tại cô cần phải thoát khỏi đây trước đã.

Tuyết Kì yên tĩnh ngồi quan sát cảnh vật xung quanh. Cô ngồi nghe tiếng động từ bên ngoài cửa sổ phòng. Nhìn kĩ có thể thấy là cô đang bị nhốt ở một tầng lầu cao. Lại nghe thấy giống như tiếng sóng biển, vậy đây ắt hẳn là một căn nhà gần bờ biển.

Nghĩ nghĩ một lát, Tuyết Kì bắt đầu cựa quậy, cô cảm nhận được dây trói ở tay mình cũng không quá chặt.

Tuyết Kì liên tục động đậy dây trói, cũng may là tên khốn kia không có độ cảnh giác cao với cô. Có lẽ hắn nghĩ cô chỉ là phụ nữ chân yếu tay mềm. Một lúc sau dây trói cũng bị cứa đứt. Cô cũng theo đó mà tháo luôn dây buộc chân.

Tuyết Kì đi ra cửa mở mở nhưng cửa đã bị tên kia khóa trái bên ngoài. Xem ra cô không thể đi từ lối cửa chính rồi. Lại nhìn đến cửa sổ phòng đều làm bằng thủy tinh. Dù cho cô có phá cửa nhảy ra ngoài thì không chết cũng bị tàn tật. Cách này không được cách kia cũng không được. Tuyết Kì đành ngồi lại giường trấn tĩnh một lát. Lại nhớ ra là trên người cô có mang theo điện thoại, vậy mà cô quên béng mất.

Vừa may khi cô chạm vào túi quần lại thấy chiếc di động vẫn còn ở trong. Có lẽ vừa rồi khi Lăng Trạch Thiên bắt cô lại không nghĩ đến chuyện này. Hẳn là hắn tưởng cô sẽ không tự cởi trói được. Nhưng mà hắn đã xem thường cô quá rồi.

Tuyết Kì bình tĩnh tìm bấm một dãy số rồi ấn gọi.

Tư Hàn bên kia vừa kết thúc cuộc họp thì nhận được cuộc gọi của cô. Anh vui mừng bấm nghe. Nhưng lại nghe thấy tin dữ từ cô.

Tuyết Kì giọng nói uể oải lên tiếng:

- Tư Hàn, cứu em! Em bị Lăng Trạch Thiên bắt cóc rồi.

Tư Hàn nghe được cô nói thì nhíu mày, cao giọng hỏi lại:

- Hắn ta bắt cóc em. Là ở chỗ nào?

Tuyết Kì nhìn xuống bãi biển phía dưới cửa sổ, vẻ mặt than thở trả lời:

- Em cũng không biết, là một căn nhà gần ngay sát bãi biển.

- Vậy hắn có làm gì em không?

Tư Hàn tuy giọng nói vẫn rất điềm tĩnh nhưng trong lòng anh thực ra là đang rất thấp thỏm, lo lắng cho cô.

Tuyết Kì cười khẩy đáp lại:

- Hắn thì có thể làm gì em được chứ. Chỉ là..em bị hắn nhốt trong một căn phòng, không thể ra được...

Cũng đúng, cô còn đánh nhau với một đám du côn lần trước cơ mà. Sao có thể bị tên họ Lăng kia làm gì được.

Tư Hàn giọng nói lãnh khốc cất lên:

- Đợi anh, anh sẽ đến đó nhanh thôi.

Tuyết Kì nở nụ cười rồi ừm một cái, sau đó thì cô liền tắt máy để không bị tên điên loạn ở ngoài kia phát hiện.

Cô rất thông minh. Thực ra là cô gọi cho Tư Hàn ngoài mục đích nhờ anh đến cứu còn là để phát tín hiệu cho anh theo định vị từ điện thoại mà tìm được vị trí của cô.

Tư Hàn ngay sau đó không nói nhiều lời liền gọi một đám đàn em của mình đi theo giải cứu cô.

Anh ngồi trên xe lái đi theo định vị từ điện thoại của cô mà cả người đều toát lên vẻ u ám.

" Lăng Trạch Thiên, dám động vào người phụ nữ của tôi, là muốn chết sao? ".

Khoảng một lúc sau thì Lăng Trạch Thiên quay lại. Khi anh ta bước vào lại nhìn thấy cô đang ung dung đứng một bên cửa sổ ngắm cảnh thì rất tức giận. Cô vậy mà thoát ra được. Hắn ta sa sầm mặt nói lớn:

- Triệu Tuyết Kì, em được lắm. Đối đãi tốt không muốn lại muốn chịu khổ. Được, tôi cho em toại nguyện.

Tuyết Kì còn đang nhướn mày chưa hiểu ý của hắn thì hắn đã từ bên ngoài mang vào một chiếc xích sắt, nhanh chóng buộc tay chân cô lại một cách thô bạo.

Tuyết Kì bị dây xích sắt thô cứng còng hết vào tay chân thì bất giác khó chịu, có chút không thoải mái mà cau mày quát mắng:

- Lăng Trạch Thiên, đồ vô sỉ, tiểu nhân. Anh chỉ có thể dùng chiêu trò này để nhốt tôi lại sao? Thật khiến cho tôi cảm thấy ghê tởm.

Lăng Trạch Thiên bị những lời này của cô nói cho phát cáu, lông mày chặp lại với nhau, ánh mắt như muốn gϊếŧ người nói:

- Im miệng. Từ giờ em sẽ không thể nào trốn thoát được đâu, đừng hòng trốn khỏi đây.

Tuyết Kì vẫn tỏ ra không biết sợ mà trừng mắt nhìn anh ta thách thức:

- Anh chỉ có thể giam tôi ở đây nhưng anh sẽ không bao giờ có được trái tim của tôi đâu...

Lăng Trạch Thiên tức giận, cau có, hắn phát điên lên nhìn người phụ nữ không biết sợ này.

- Được lắm. Nếu tôi đã không có được trái tim của em thì tôi phải có được thân xác của em.

Nói rồi hắn như một con sói điên lao tới, mạnh bạo cưỡng ép cô. Hắn thô bạo xé rách phần vai áo của cô, để lộ ra làn da trắng nõn phần cổ cô.

Tuyết Kì lúc này mới nhận thấy tính nghiêm trọng của vấn đề. Xem ra là cô đã quá tự cao rồi. Tên Lăng Trạch Thiên này thật sự không khống chế nổi lí trí nữa rồi.Hắn ta vậy mà dám ***** *** cô. Nhưng cô tuyệt đối sẽ không để yên.

Tuyết Kì dùng chân đạp thật mạnh vào hạ bộ của hắn khiến hắn đau đớn quằn quại lăn ra đất. Nhân lúc này, cô nhanh chóng cố hết sức bò ra ngoài cửa vừa bị hắn mở ra.

Hiện tại ở đây là tầng hai. Cô nhìn đến cầu thang bắc xuống tầng một, lại nhìn thấy đôi chân đang bị xích sắt khóa lại này. Không còn lựa chọn nào khác, Tuyết Kì đành chọn cách lăn người từ trên xuống mà thôi. Dù gì cũng tốt hơn là ở đây để cái tên kia bắt được.

Cứ như vậy, Tuyết Kì thân thủ nhẹ nhàng lăn nhanh xuống cầu thang. Cũng may cô thân thủ tốt nên khi ngã xuống không có bị gì nặng. Chỉ là sất sát tay chân nhẹ mà thôi. Tuyết Kì cố vùng người dậy, từng bước chậm rãi hướng đến cửa chính trước mắt. Mà đúng lúc này...